HỒ SƠ MỘT ĐIỆP VIÊN - Trang 95

Hắn chết nửa tiếng đồng hồ sau khi mang tới nhà thương mà không nói
được một lời.

Sau khi gây án, đôi trai gái đã chạy vào các ngõ nhỏ của khu

Montmaitre, không tới trình báo với cảnh sát nên không biết họ là ai.

Cảnh sát cho đây là một vụ thanh toán lẫn nhau. Công cuộc điều tra

đang tiếp tục.

Các số báo tiếp đó không đăng gì thêm. Vụ án ít gây chấn động trong

công chúng.

Lucas rời toà báo và tới đồn cảnh sát quận mười tám bằng taxi, nhưng ở

đây không ai biết gì về vụ Mancelli cả. Một nhân viên bảo anh:

— Có lẽ ông già Louette thì nhớ đấy!
— Ông ấy là ai?
— Ông ta đã làm việc ở đây năm chục năm. Ông nghỉ hưu cách đây bảy

năm và vẫn sống ở khu phố Lamarck gần đây. Thỉnh thoảng bị chứng mất
ngủ, ông tới đây chơi bài với đồng nghiệp cũ và kể chuyện mình. Những
chuyện về các vụ án.

Anh tới phố Lamarck. Ông già Louette vẫn sống ở đây, gần bằng tuổi

ông Bouvet, nhưng ông vừa về thăm con gái tám ngày ở Rambouillet.

○○○

Hai người đàn bà ở phố Toumelle đã bắt đầu quên sự có mặt của viên

thanh tra và đang nói chuyện với nhau ngoài hành lang với thằng bé con
nhà Sardot. Bà Lair là người khéo gợi chuyện.

— Tôi cho rằng ông ấy đã rất sung sướng - Bà Jeanne nói - Không phải

là người vui vẻ nhưng ông ấy thích kể những chuyện vui. Nhưng ông ấy
không ưu phiền, kể cả việc lo lắng về bệnh tật. Nhiều lần tôi hỏi ông ấy sao
không đi khám bác sĩ và tôi giới thiệu cho ông ấy một thầy thuốc giỏi,
không lấy nhiều tiền. Ông ấy đã trả lời, ông ấy biết rõ bệnh của mình hơn
bất cứ bác sĩ nào và ông không lo lắng gì cả.

Năm ngoái khi ông ấy ngã bệnh, tôi hỏi có cần báo tin cho ai không,

Ông ấy trả lời: “Không cần báo tin cho ai cả. Ích gì kia chứ?” Bà hãy nhìn

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.