tránh được những hậu quả nghiêm trọng. Các cải cách của người Trung
Quốc tiến hành dựa trên việc đa dạng hóa các phương thức thực hiện.
Người ta chống lại việc đặt toàn bộ các quả trứng cải cách trong cùng một
rổ. Chuyển đổi kinh tế được thương lượng và bàn bạc rất thành công thông
qua việc đa dạng hóa phương thức thực hiện. Tốc độ tăng trưởng kinh tế
của Trung Quốc rất nhanh và bền vững. Mô hình cải cách của Trung Quốc
thật sự có hiệu quả.
Kinh nghiệm của Trung Quốc cho thấy sự thay đổi từ từ trong nền kinh
tế mệnh lệnh là rất khả thi. Tranh cãi về một cuộc cải cách cấp tiến mạnh
mẽ nhằm nhanh chóng xoay chuyển thị trường hoàn toàn không mang lại
kết quả. Ở các giai đoạn đầu, từ năm 1978 trở đi, Trung Quốc phạm phải
nhiều sai lầm để tìm cho mình một đường đi hiệu quả. Trung Quốc tiến
hành cuộc cải cách thận trọng, từ từ nhưng hóa ra lại là một cuộc cải cách
cực kỳ thành công vì nó dựa vào chính tình hình thực tế của đất nước.
Mắt xích quyết định trong tiến trình cải cách là sự nới lỏng độc quyền
nhà nước đối với công nghiệp. Một khi độc quyền được nới lỏng, sự thu hút
lợi ích độc quyền cho khu vực kinh tế đó sẽ có hướng hoàn toàn mới. Các
xí nghiệp mới hoạt động kinh doanh theo giá cả thị trường và từng bước ép
khu vực nhà nước phải điều chỉnh giá cả. Họ cũng tạo ra cạnh tranh và các
xí nghiệp nhà nước phải đối mặt với điều này. Nhân tố chính trong việc nới
lỏng độc quyền của nhà nước về công nghiệp là Bắc Kinh không bao giờ
tiến hành kiểm soát gắt gao và chi tiết đối với công nghiệp. Hoạt động công
nghiệp vận hành theo địa phương, độc lập với các nhà hoạch định kế hoạch
trung ương, đã luôn là một thực tế. Quy mô rộng lớn của đất nước Trung
Quốc cũng là nhân tố quan trọng.
Hàng nghìn cộng đồng địa phương có quyền tham gia các hoạt động
thi đua với các địa phương khác. Thành phố này thi đua với các thành phố
khác. Khu vực nhà nước cũng phải thi đua. Việc thành lập các công ty mới
tăng với tốc độ kỳ lạ, thậm chí thiếu hẳn việc xác định rõ các quan hệ sở