HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 125

- Tôi muốn nhìn thấy, - ông nhắc lại. - Tôi sẽ nhìn thấy!
Bỗng nhiên một kỷ niệm trước đây hiện về trong đầu Prosper. Anh reo

lên:

- À có một cái thang ở đây!
- Thế mà anh không bảo tôi!… Nó đâu?
- Ở cuối vườn, dưới gốc cây.
Cả hai cùng chạy lại và không phải dễ dàng tìm thấy ngay, vì nó được đặt

nằm dọc theo tường. Trong nháy mắt họ bê đến dựa nó vào tường. Nhưng
khi bắc thang lên họ mới thấy rằng cho dù họ có đặt thang gần như thẳng
đứng thi đầu thang vẫn còn cách cửa sổ sáng đèn gần hai mét…

- Chúng mình không tới được rồi! - Prosper nản lòng nói.
- Chúng mình sẽ tới! - ông Verduret reo lên đắc thắng.
Ngay tức khắc, ông đứng cách tường nhà một mét, quay mặt vào tường.

Ông cầm lấy thang thận trọng nâng lên rồi đặt nấc thang cuối cùng lên vai.
Thế là trở ngại đã được vượt qua.

- Bây giờ anh hãy trèo lên.
Đối với Prosper, đây là hoàn cảnh cùng đường. Anh không do dự nữa.

Nhưng khi đầu anh vừa ló qua thành cửa sổ thì anh bật lên một tiếng kêu
kinh hoàng lẫn trong tiếng gầm rú của giông bão, rồi anh tuột xuống hay nói
đúng hơn là anh vừa ngã xuống vũng đất nhão nhoẹt vừa kêu lên:

- Khốn nạn!… Thật khốn nạn!
Bằng một động tác nhanh nhẹn và rắn rỏi khác thường, ông Verduret đặt

chiếc thang nặng xuống đất rồi chạy lại chỗ Prosper vì sợ rằng anh có thể bị
thương nguy hiểm.

- Anh đã nhìn thấy gì? - ông hỏi. - Có chuyện gì vậy?
Nhưng Prosper đã đứng được lên. Nếu như cú ngã có mạnh thì trong cơn

khủng hoảng tâm hồn anh cũng chẳng còn biết đau là gì nữa. Anh cất giọng
khàn khàn đáp:

- Đó là Madeleine, ông nghe rõ chưa, Madeleine đang ở trên đó, trong căn

phòng ấy, một mình với Raoul.

Ông Verduret chưng hửng. Ông, một con người không thể sai lầm, lại có

thể nhầm lẫn vậy sao? Ông đã phán đoán chắc rằng có một người đàn bà ở

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.