HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 146

dám lại gần. Hai mươi bước!… Đó là tất cả những gì anh hề cần có trước
tiên. Vừa nói chuyện với hai viên cảnh sát anh vừa giật chuông cửa của tòa
nhà trước mặt. Khi thấy cửa mở ra anh liền chào hai viên cảnh sát rồi bước
nhanh vào nhà. Một phút sau khi hai viên cảnh sát đi khỏi, Clameran và
Raoul cũng tới giật chuông ngôi nhà đó. Cửa mở, họ bước vào hỏi ông
thường trực người mặc trang phục giả trang làm anh hề vừa về là ai. Ông ta
đáp là ông không thấy một người cải trang nào vào nhà này cả, hơn nữa ông
cũng không thấy có người khách trọ nào ở nhà ông cải trang đi ra trước đó.

- Với lại, - ông nói thêm, - tôi không dám cam đoan gì hết, bởi vì ngôi nhà

này còn có một cửa ra nữa thông ra phố Saint-Denis.

- Chúng mình bị lừa rồi! - Raoul ngắt lời.
- Thế là chúng ta sẽ không bao giờ biết được cái thằng hề ấy là ai. Trừ phi

chúng ta phải sớm cho hắn một bài học bằng kinh nghiệm xương máu của
mình. - Clameran trầm ngâm lẩm nhẩm.

Đúng lúc Raoul và Clameran lo lắng rút lui nhanh như tên bắn, anh hề về

tới khách sạn Đại Thiên Thần khi đồng hồ điểm ba giờ sáng.

Đứng tì tay lên cửa sổ, từ xa Prosper đã nhìn thấy ông Verduret trong vai

anh hề đang chạy về. Từ nửa đêm đến giờ anh đang sốt ruột chờ đợi ông
chẳng khác gì kẻ bị cáo chờ đợi lời phán quyết của quan tòa. Khỏi phải nói
anh đã sốt sắng chạy ra tận cầu thang để đón ông như thế nào.

- Ông có tìm hiểu được chuyện gì không? - anh hỏi. - Ông có nhìn thấy

Madeleine không? Raoul và Clameran cũng có mặt ở vũ hội chứ?

Nhưng ông Verduret không có thói quen nói chuyện ở những chỗ không

kín đáo.

- Trước hết, - ông đáp, - chúng ta hãy về phòng anh đã, và anh hãy cho tôi

ít nước để tôi rửa cái chỗ đau này.

- Trời! Ông bị thương ư?
- Phải, đó là một kỷ niệm của anh bạn Raoul đấy. Chà! Anh ta sẽ biết cái

giá anh ta phải trả cho việc này.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.