HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 156

Không hề nghi ngờ gì cả, bà xé phong bì đọc ngay:

“Thưa bà,

Có thể trông mong vào lòng hảo tâm của bà để xin bà một cuộc gặp mặt

nửa tiếng đồng hồ không?

Ngày mai, trong khoảng từ hai đến ba giờ chiều, tôi sẽ lấy làm vinh dự

được có mặt tại dinh thự của bà.

HẦU TƯỚC DE CLAMERAN.”

Rất may là lúc ấy bà Fauvel chỉ có một mình. Một cảm giác hãi hùng như

đứng trước cái chết đã bóp nghẹt trái tim người đàn bà khốn khổ khi bà đọc
mảnh giấy này. Bà đọc đi đọc lại tới hàng chục lần để tin chắc rằng không
phải là mình nằm mơ. Phải mất một lúc lâu sau bà mới trấn tĩnh lại được và
bắt đầu suy nghĩ. Bà bắt đầu tự nhủ rằng có gì mà bà phải hoảng hốt như
vậy. Chắc chắn bức thư này là của Gaston. Vậy thì việc gì phải sợ? Gaston
đã trở về nước và muốn gặp bà. Bà hiểu được ước nguyện ấy của ông. Bà
hiểu ông khá rõ nên bà chẳng có gì phải sợ ông cả. Ông trở về thấy bà đã lấy
chồng, đã già đi. Họ sẽ trao đổi kỷ niệm cho nhau, bà sẽ trả lại vật trao gửi
của ông, và chỉ thế thôi.

Nhưng bà vẫn bị những mối hoài nghi khủng khiếp dằn vặt. Liệu bà có

nên nói cho Gaston biết là bà có một đứa con trai với ông không? Thú nhận
ư? Như thế có nghĩa là tự nộp mình. Có nghĩa là phó mặc cho một người
đàn ông khu xử không những đối với danh dự và hạnh phúc của bà mà còn
cả danh dự và hạnh phúc của chồng con bà, mặc dù người đàn ông đó chắc
chắn là đứng đắn và lương thiện nhưng vẫn là một người đàn ông.

Im lặng ư? Như thế là phạm một tội lỗi, là tước đoạt tên họ và của cải của

bố nó dành cho nó sau khi bà đã từ bỏ nó.

Bà bỏ cơm tối lấy cớ đau đầu và vừa nằm vừa nóng ruột mong đến ngày

hôm sau.

Hôm sau, đúng hai rưỡi chiều, của phòng mở ra và anh đầy tớ vào báo:
- Có ngài hầu tước Clameran tới thăm.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.