HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 187

- Thưa anh, anh có một cơ ngơi tuyệt vời đến nỗi những kẻ ở thủ đô cũng

phải thèm.

- Vậy thì, em ạ, cơ ngơi này sẽ là của chúng ta. Em thích nó không? Em

vẫn còn tha thiết với thành phố Paris sương mù à? Hãy ở đây với anh, hãy
sống dưới bầu trời đẹp đẽ của tỉnh Béarn này.

Louis im lặng không nói gì. Giá như trước đây một năm thì lời đề nghị

này sẽ làm cho lão vô cùng sung sướng. Nhưng bây giờ thì lão không thể
chấp nhận được, và điều đó làm cho lão tức điên lên. Không, lão không còn
tự do nữa, lão không thể rời Paris lúc này. Bởi vì ở đó lão đang vướng vào
một ván bài ghê tởm mà nếu bỏ nó có nghĩa là mất hết và thậm chí có thể
còn phải vào tù. Nếu chỉ có một mình thì lão còn có thể trốn thoát được,
nhưng lão còn có một kẻ tòng phạm.

- Sao, em có gì trở ngại chăng?
- Không.
- Vậy thì?
- Thưa anh, đó là vì nếu bỏ việc làm ở Paris thì em chẳng biết dựa vào đâu

mà sống.

- Đó là lý do để em phản đối ư? Thế mà vừa nãy em còn muốn chia cho

anh một nửa tài sản thừa kế của cha cơ đấy! Louis này, thế là không tốt, rất
không tốt. Hoặc là em không tốt, hoặc là em là một thằng em tồi.

Louis cúi đầu. Gaston đang vô tình khoét sâu thêm vết thương lòng của

lão. Lão khẽ nói:

- Em sẽ là gánh nặng cho anh.
- Gánh nặng ư?… Em điên rồi sao? Anh đã chẳng nói với em là anh rất

giàu là gì?… Chắc em tưởng là đã nhìn thấy tất cả những gì anh có hả? Tòa
nhà và nhà máy này chỉ là một phần tư tài sản của anh thôi. Em tưởng rằng
anh đã đem tất cả những gì anh kiếm được trong hai mươi năm qua để đánh
liều đổi lấy một xí nghiệp như thế này ư? Anh đang gửi ngân hàng Quốc gia
20.000 bảng Anh lợi tức. Và chưa phải là tất cả. Hình như hàng hóa của anh
từ Brasil đem về đang bán được. Anh đang gặp may! Người đại lý cho anh
đã thu được 400.000 franc rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.