HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 207

- Thưa chú, nếu không có viên thủ quỹ thì chắc chắn là chú sẽ thành công.

Nhưng giữa chú và Madeleine còn có Prosper, nếu không, ít nhất là còn có
kỷ niệm về anh ta.

Louis cười khẩy, lão quẳng mẩu xì gà và bảo:
- Prosper thì cũng chỉ như mẩu thuốc lá này thôi…
- Cô ấy yêu anh ta.
- Càng khốn cho hắn. Trong vòng sáu tháng nàng sẽ không còn yêu hắn ta

nữa. Hắn đã sa đọa rồi. Đến lúc cần chú sẽ kết liễu hắn. Hắn đang chơi bời,
cờ bạc, trai gái. Hắn sẽ bị khánh kiệt… mà hắn lại là người giữ két bạc.

Raoul không thể không phản đối.
- Ôi!…
- Cháu định nói hắn là người lương thiện chứ gì? Đúng thế. Chú cũng vậy,

trước khi lao vào con đường nghiện ngập chú cũng là người lương thiện.
Thật khốn cho kẻ nào dám cản đường chú. Tay Prosper này sẽ bị chú triệt
bỏ. Với sự giúp đỡ của cháu, chú sẽ đẩy hắn ta xuống bùn đen đến mức tiểu
thư Madeleine sẽ không bao giờ dám nghĩ đến hắn nữa.

Louis nói bằng giọng giận dữ đến nỗi Raoul cảm thấy hồi hộp. Y suy nghĩ

một lát rồi bảo:

- Chú bắt cháu đóng một vai thật là ghê tởm.
- Cháu tôi ngại ngùng chăng? - Louis hỏi bằng giọng nhạo báng.
- Không hẳn là ngại ngùng. Tuy nhiên, cháu phải thú nhận rằng…
- Sao? Mày định rút lui ư? Hơi muộn rồi đấy. Chà! Mày muốn sống xa

hoa, muốn ăn chơi xả láng mà lại vẫn muốn làm một người đức độ. Đồ
ngốc!… Đã bao giờ mày thấy ai kiếm được bạc triệu chỉ nhờ vào đạo đức
trong sạch chưa? Người ta kiếm ăn trước hết trong bùn cháu ạ, rồi sau đó
mới rửa mặt.

- Cháu chưa bao giờ đủ mức giàu có để trở thành con người lương thiện, -

Raoul nhẫn nhục nói, - nhưng hành hạ hai người đàn bà không có ai bảo vệ
và làm hại một gã nghèo khó khốn nạn mà anh ta vẫn tưởng là bạn cháu thì
thật là tàn nhẫn.

Thái độ kháng cự này làm cho Louis phẫn nộ, vì lão cho đó là một thái độ

phi lý, nực cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.