HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 218

XVIII

Sau khi Raoul đi khỏi, bà Fauvel ngồi đờ đẫn hồi lâu như vừa qua cơn

khủng hoảng tinh thần và những nỗi đau thể xác. Nhưng dần dần bà cũng
trấn tĩnh lại được và bắt đầu bị cơn đau khổ dằn vặt. Giờ đây bà hiểu rằng bà
đã là nạn nhân của một trò hề xấu xa, rằng Raoul đã lợi dụng tình cảm của
bà để lừa dối bà. Nhưng liệu Prosper có phải là tòng phạm của Raoul không?

Bà suy nghĩ về việc làm và cách cư xử của Prosper trong một năm qua thì

thấy rằng hình như Raoul nói đúng, và trong lúc mù quáng, bà vẫn muốn
gán tội cho người khác hơn là cho con mình. Dù sao, bà vẫn phải tự thú
nhận rằng mọi trách nhiệm đều thuộc về bà. Trong cơn hoang mang, bà tự
hỏi không biết có nên nói hết cho Madeleine biết không. Nhưng cuối cùng
bà quyết định là sẽ giữ kín bí mật về tội ác của Raoul.

Khi Madeleine và ông Fauvel về thì bà đã tỏ ra bình tĩnh và biết che giấu

tình cảm để tránh nghi ngờ.

Đêm đó là một đêm dài đầy cực hình đối với bà Fauvel.
Sáng ra, khi nhà băng mở cửa và bắt đầu làm việc thì bà cảm thấy mệt

mỏi đau đớn đến mức không thể dậy nổi. Bà nằm trên giường run lập cập
chờ đợi kết quả xảy ra mà mồ hôi vã như tắm.

Bà đang nằm chờ đợi như thế thì cánh cửa mở ra. Madeleine khi này vừa

ở chỗ bà đi ra bây giờ lại xuất hiện. Mặt cô gái tái xanh như xác chết, đôi
mắt nàng tỏ ra hoang mang cùng cực, nàng run rẩy như tàu lá trong cơn
giông bão. Bà Fauvel hiểu rằng tội ác đã bị phát giác.

- Bác có biết chuyện gì đã xảy ra không? - Madeleine hỏi bằng một giọng

the thé. - Người ta kết tội ăn cắp cho anh Prosper. Ông thanh tra đã đến để
đưa anh về nhà giam.

Bà Fauvel chỉ biết cất tiếng rên rỉ. Cô gái trẻ nói tiếp:
- Cháu biết ở đây có bàn tay của Raoul hoặc là của ông hầu tước…

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.