HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 252

chúng ta cùng bắn.

Cả hai lẳng lặng làm theo lời ông Fauvel. Nhưng bà Fauvel không thể

chịu nổi cái cảnh đáng sợ ấy. Bà chỉ hiểu một điều rằng chồng con bà đang
chuẩn bị giết hại nhau ngay trước mặt bà. Nỗi hoảng sợ đã tiếp cho bà sức
lực. Bà đứng dậy đứng chắn giữa hai người, hai tay dang ra và quay mặt về
phía ông chồng cất giọng rên rỉ:

- André, hãy rủ lòng thương! Hãy để cho tôi nói hết đã, đừng giết nó.
Ông Fauvel lại tưởng cái tình cảm mẫu từ này là tiếng kêu xin của người

vợ ngoại tình muốn bảo vệ tình nhân. Bằng một động tác thô bạo không
ngờ, ông túm lấy tay vợ mình lôi bà sang một bên và quát:

- Lui ra! …
Nhưng bà không chịu nghe, rồi vừa lao tới chỗ Raoul, bà vừa ôm lấy y

vừa bảo:

- Chính tôi mới là người phải chết, chỉ một mình tôi thôi, bởi vì chỉ riêng

tôi là có tội.

Nghe thấy câu ấy, máu nóng của ông Fauvel bốc lên mặt. Ông chĩa súng

ngắm hai con người bỉ ổi kia và bóp cò.

Nhưng khi thấy cả Raoul và bà Fauvel đều không ngả, ông lại bóp có lần

nữa, rồi lại một lần nữa…

Ông đang lên cò lần thứ tư thì có một người đàn ông nhảy vào giữa

phòng, giật lấy súng của ông, quật ông ngã ra sofa rồi lao tới chỗ bà Fauvel.
Người đó là ông Verduret mà Cavaillon cuối cùng cũng đã tìm thấy để báo
tin cho biết, nhưng ông không biết là Gypsy đã rút đạn ra khỏi súng của ông
Fauvel.

- Lạy Chúa! - ông reo lên. - Bà ấy chưa việc gì.
Nhưng ông chủ nhà băng đứng dậy rồi. Ông vừa vùng vẫy vừa nói:
- Buông tôi ra, tôi muốn trả thù!
Ông Verduret túm lấy cổ tay ông Fauvel siết mạnh, rồi vừa ghé sát vào

mặt ông Fauvel, ông vừa nói:

- Hãy cảm ơn Chúa là Người đã tránh cho ông một tội ác tày trời đi. Bức

thư nặc danh đã lừa dối ông.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.