HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 62

Viên cai đáng lẽ còn kể nhiều nữa về truyền thuyết Lecoq, nhưng họ đã

bước tới trước cửa phòng điều tra. Lần này Prosper không phải đợi ông mà
ông đang đợi anh. Chính ông đã bố trí cuộc gặp gỡ giữa hai bố con anh, và
ông cho gọi anh lên ngay với hy vọng là sẽ moi được sự thật khi đầu óc anh
đang còn bị xúc động và tuyệt vọng. Cho nên ông rất ngạc nhiên khi thấy
thái độ quả quyết của anh, một thái độ quả quyết mà không lạnh lùng, tin
tưởng mà không xấc xược và không tỏ ra thách thức.

- Thế nào? Anh đã suy nghĩ kỹ chưa?
- Vì không có tội, thưa ngài, nên tôi chẳng có gì phải suy nghĩ.
- A! Nhà tù đã không làm cho anh khôn lên được. Anh đã quên rằng phải

thành thật và hối cải thì mới được hưởng lượng khoan hồng của quan tòa à?

- Thưa ngài, tôi không cần khoan hồng và ân huệ.
Ông Patrigent không nén nổi bực mình. Ông im lặng một lúc rồi bỗng hỏi:
- Anh sẽ trả lời thế nào nếu tôi cho anh biết số tiền 350.000 franc ấy đã

được sử dụng ra sao?

Prosper buồn bã lắc đầu.
- Nếu biết được thì tôi đã không phải ngồi ở đây nữa.
Phương pháp thông thường của ông cán bộ điều tra thường rất thành

công. Nhưng lần này với một bị can tự tin như thế nó đã tỏ ra không có hiệu
quả. Dù sao ông vẫn cứ cố thử:

- Như vậy là anh vẫn giữ ý kiến ban đầu. Anh vẫn cho là ông chủ anh

phạm tội.

- Ông ấy hoặc bất cứ một người nào khác.
- Xin lỗi!… Chỉ có ông ấy thôi, vì chỉ có ông ấy biết mật mã. Ông ấy có

lợi gì nếu ông ấy tự ăn cắp?

- Thưa ngài tôi không biết.
- Thôi được! Còn về phần anh thì tôi sẽ nói cho anh biết anh sẽ có lợi gì

nếu anh ăn cắp. Anh có thể nói cho tôi biết từ một năm nay anh đã tiêu hết
bao nhiêu tiền không?

Prosper đáp ngay không một chút suy nghĩ:
- Được, thưa ngài, khoảng 50.000 franc.
- Thế anh lấy số tiền đó ở đâu ra?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.