HỒ SƠ SỐ 113 - Trang 97

biết rằng tôi đã không nhầm. Trước đây tôi phải mò mẫm trong bóng tối thì
giờ đây tôi có một tia sáng lờ mờ soi đường.

Ông Verduret, với cái vỏ bề ngoài là một người khách chào hàng bình

thường, khi cần đã có thể có giọng nói uy quyền có khả năng chế ngự cả
những tâm hồn yếu đuối và bệnh hoạn. Nghe ông nói, Prosper lấy lại phần
nào sự tự tin và hy vọng.

- Vấn đề là chúng ta phải bắt đầu từ cái dấu hiệu này mà sự thiếu thận

trọng của kẻ thù đã trao cho chúng ta. Hãy bắt đầu bằng cách hỏi người gác
cổng.

Ông mở cửa gọi:
- Này bác! Mời bác vào trong này.
Ông gác cổng vừa bước vào vừa cầm mũ lưỡi trai trên tay, ông có vẻ vô

cùng tò mò trước thái độ đầy quyền uy của ông khách lạ.

- Ai đã gửi cho bác bức thư này? - ông Verduret hỏi.
- Một người môi giới buôn bán và anh ta bảo rằng người ta thuê anh đưa

hộ.

- Bác có quen anh ấy không?
- Có. Đó là người môi giới buôn bán cho ông chủ quán rượu ở góc phố

Pigan.

- Bác đi tìm anh ấy cho tôi.
Sau khi ông gác cổng đi khỏi, ông Verduret liền rút trong túi ra cuốn sổ

tay rồi lần lượt đối chiếu những tờ giấy bạc bày trên bàn với những con số
trong sổ tay. Xem xong ông quả quyết nói:

- Tiền này không phải do thủ phạm vụ trộm gửi. Đúng không, thưa ông?
- Tôi tin như vậy. Tuy nhiên trừ phi tên ăn cắp ấy có biệt tài nhìn xa trông

rộng. Một điều chắc chắn là trong số những tờ bạc 1.000 franc đây không có
tờ nào thuộc số tiền 350.000 franc đã bị mất cấp trong két sắt của anh.

- Nhưng…
- Không có “nhưng” gì cả. Tôi đã ghi tất cả các con số thứ tự của tập tiền

đó rồi…

- Sao? Khi mà chính tôi đã không làm điều đó!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.