Điều đáng ngạc nhiên là những tiêu chí được sử dụng trong DSM-IV
thậm chí không được đánh giá trong cuộc khảo nghiệm. Những gì được
đánh giá trong cuộc khảo nghiệm đó là tập hợp 10 triệu chứng ở người lớn
(tiêu chí C) cho ASPD liệt kê trong DSM-III-R. Tập hợp 7 hạng mục hiện
liệt kê trong DSM-IV được lấy ra từ tập hợp 10 hạng mục trước. Tuy nhiên
cuộc khảo nghiệm không đánh giá tiêu chí B (rối loạn hành vi trước tuổi
15), một tiêu chí liệt kê trong DSM-IV là một điều kiện tiên quyết cho một
chẩn đoán ASPD!
Đoạn mô tả ASPD trong DSM-IV (mà nó nói là "cũng được biết đến là
chứng thái nhân cách") có nhắc đến những đặc tính truyền thống của chứng
thái nhân cách, nhưng lại không phù hợp với các tiêu chí chẩn đoán chính
thức ở nhiều điểm. Phần "Các đặc điểm liên quan" có chứa một nhận xét
được diễn giải lại của Robert Hare: "Thiếu khả năng đồng cảm, tự đánh giá
cao, kiêu ngạo, mồm miệng linh hoạt và hấp dẫn bề ngoài là những đặc tính
của ASPD mà có thể đặc biệt hữu ích trong môi trường nhà tù hay pháp lý
nơi mà các hành vi tội phạm và hung bạo ít đặc trưng cho rối loạn này
hơn." [27]
Vấn đề nảy sinh ra là ở chỗ những từ được dùng để mô tả các đặc điểm
cảm xúc và quan hệ cá nhân ở trên là những từ thường gắn liền với chứng
thái nhân cách và dựa phần lớn vào tập hợp 10 hạng mục của rối loạn thái
nhân cách và bắt nguồn từ PCL-R. Chúng ta buộc phải kết luận là DSM-IV
chứa hai tập hợp tiêu chí chẩn đoán cho ASPD: một bao gồm các hành vi
tội phạm và chống xã hội, và cái kia bao gồm các hành vi đó cộng với các
suy luận lâm sàng về nhân cách của đối tượng. Điều tệ hơn nữa là bác sĩ
không có bất cứ hướng dẫn nào về việc làm thế nào để thực hiện các suy
luận đó.
Một trong những hậu quả của sự nhập nhằng gắn liền với các tiêu chí về
ASPD / thái nhân cách trong DSM-IV là nó mở rộng cửa cho những vụ xét
xử trước tòa trong đó một bác sĩ có thể nói bị can đáp ứng các định nghĩa