HỘ TÂM - Trang 169

Nhạn Hồi không dám nghĩ nữa.

Thiên Diệu bên kia bước xuống giường, mang giày đi thẳng ra ngoài:

“Đi thôi.” Hắn nói như vậy nhưng Nhạn Hồi không biết hắn nói đi đâu,
cũng không biết hiện giờ tại sao mình phải theo hắn.

Nàng nghe hắn nói như vậy thì bèn đi theo hắn mà thôi, vì hiện giờ nàng

cũng không nơi nương tựa.

Suốt dọc đường im lặng theo sau Thiên Diệu, Nhạn Hồi vẫn lơ đãng thất

thần. Đến giữa ruộng, ánh mặt trời cháy rực chiếu bóng hai người in trên bờ
ruộng, Thiên Diệu bỗng hỏi: “Lăng Tiêu chân nhân khiến cô tin phục vậy
sao?”

Nhạn Hồi đang cần người hỏi nàng một câu như vậy. Nàng cúi đầu nhìn

về phương xa, bờ ruộng bị ánh nắng thiêu đốt, khiến không khí như đang
nhảy nhót trong không trung, khiến con đường trước mặt trở nên quanh co
khúc khuỷu, tựa như đang múa may một cách kì lạ.

Giọng nàng tựa như cũng thoắt ẩn thoắt hiện trong ánh nắng gay gắt:

“Mấy năm trước, Tử Nguyệt sư tỷ chung phòng với ta làm mất tiền, tỷ ấy
cho rằng ta trộm, bèn liên kết với mấy sư tỷ chặn ta lại khi vừa xuống đài
tập luyện, ta nói năng không khách sáo với họ, chọc giận Tử Nguyệt, tỷ ấy
không phục nên xảy ra tranh chấp với ta. Cảnh này bị đại sư huynh của ta
nhìn thấy, đại sư huynh đến khuyên, nói bằng lòng thay ta trả tiền cho Tử
Nguyệt, ta biết đại sư huynh muốn dẹp chuyện đặng yên thân, nhưng nói
vậy rõ ràng là khẳng định ta đã trộm tiền. Ta nổi giận đánh luôn mấy sư tỷ
và đại sư huynh.”

“…” Thiên Diệu nghiêng đầu nhìn Nhạn Hồi, “Đúng là chuyện cô

thường làm.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.