HỘ TÂM - Trang 212

Cô nương này không hề nợ hắn điều gì, chuyện hai mươi năm trước vốn

không liên quan đến nàng. Nhưng chỉ vì nàng xuất hiện nên hắn liền bám
lấy nàng, mấy lần kéo nàng vào hiểm cảnh. Khi làm những chuyện này hắn
cũng áy náy lắm.

Có điều hiện giờ sự áy náy này không đủ lung lay quyết tâm của hắn,

không đủ để hắn buông bỏ “ích kỷ” của mình, hắn cũng muốn thoát khỏi
cảnh sống tạm bợ thảm hại này.

Bởi vậy cho dù Nhạn Hồi đau, hắn cũng chỉ lạnh lùng đứng nhìn bên

cạnh, cho dù Nhạn Hồi bị thương, hắn cũng không thể buông tay thả nàng
đi.

Vì hắn cũng chỉ là…

Một kẻ hèn mọn đang giãy giụa sống tạm bợ trong cõi đời chìm nổi này.

Kiếm nhẹ đâm xuống, khéo léo gỡ móc sắt lên, Nhạn Hồi nhịn đau hự

một tiếng, móc sắt kia đã được Thiên Diệu gỡ ra.

Nhạn Hồi quay đầu nhìn, Thiên Diệu ném móc sắt còn dính máu sang

bên cạnh, nói: “Vết thương không sâu, cũng không đụng đến gân cốt, không
có gì trở ngại.” Hắn lui sang bên cạnh, định bứt lá cây chùi tay.

Nhưng Nhạn Hồi lại hét lên: “Đứng lại.”

Thiên Diệu đứng lại quay đầu nhìn, Nhạn Hồi nhích mấy cái đến ngồi

bên cạnh hắn, sau đó xé tà áo hắn, bứt ra một sợi vải băng bắp chân mình
lại.

Đôi mày Thiên Diệu khẽ động, “Cô không nói tiếng nào đã xé áo người

ta vậy à?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.