HỘ TÂM - Trang 214

nhảy lên lưng Thiên Diệu, “Nếu ngươi dám làm ta ngã thì ta sẽ nổi giận
đó.”

Thiên Diệu chẳng buồn nghe lời nàng nói, cõng nàng đi về phía trước.

Vai Thiên Diệu không dày không rộng, nhưng không biết tại sao nằm tựa

lên trên Nhạn Hồi vẫn cảm thấy chắc chắn lắm, có lẽ hắn đi đường vững
vàng, mỗi bước đều ngay ngắn, không thiên không lệch. Nếu hắn chỉ là một
thiếu niên bình thường, nếu hắn lớn thêm vài tuổi nữa, chắc sẽ là một nam
nhân đáng tin cậy…

Nhạn Hồi gác đầu lên vai Thiên Diệu, theo nhịp bước chân hắn, mắt bắt

đầu chớp chớp rồi nhắm lại.

Lúc này Thiên Diệu vừa lên một ngọn núi, nắng sớm vừa hửng, trong lúc

nửa tỉnh nửa mơ, Nhạn Hồi tựa như nhìn thấy dáng vẻ Lăng Tiêu đưa mình
lên núi Thần Tinh nhiều năm về trước.

Nàng cũng đi suốt một đêm thế này, buồn ngủ đến mức bước đi cũng

xiêu vẹo, nhưng nàng sợ làm lỡ hành trình của sư phụ, không dám nói mệt,
không dám nói buồn ngủ, cố gắng mở mắt theo sau Lăng Tiêu, đi đến khi
xung quanh tối sầm xuống.

Khi tỉnh lại thì nàng cũng nằm tựa trên lưng Lăng Tiêu như thế này, nhìn

thấy cửa lớn của núi Thần Tinh mở ra trước mắt mình, mặt trời chênh chếch
sau cửa núi, ánh sáng chói mắt, chiếu rọi tất cả đình đài lầu gác của núi
Thần Tinh như tiên cảnh trong tranh.

Nàng bất giác kinh ngạc kêu lên, tiếng kêu truyền đến tai sư phụ nàng,

Lăng Tiêu khẽ nghiêng đầu, giọng mang ý cười nói bên tai nàng: “Nhạn
Hồi, từ nay về sau đây sẽ là nhà con.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.