HỘ TÂM - Trang 238

Nhạn Hồi cũng không để tâm việc hắn ngắt lời, chỉ lo nói phần mình:

“Vì nhìn thấy, nên thân là một người tu tiên bao nhiêu năm nay, ta thật sự
không ngăn nổi lương tâm mình, đành phải cứu ngươi thôi.”

Nàng nói rất nhẹ nhàng dửng dưng, dáng vẻ cứ như đang đùa, nhưng ai

cũng biết, cảnh tượng hôm qua, nếu nàng đến sẽ có khả năng lớn là chết
chung với hắn.

Nhưng nàng vẫn đến.

Thiên Diệu nhắm mắt. Ánh trăng kéo dài bóng Nhạn Hồi trên mặt đất.

“Nếu cô đã quay lại cứu ta, vậy sẽ không đi được nữa đâu.”

Nhạn Hồi buông ly trà, “Ai nói không đi được, chân ở trên người ta, ta

muốn thì đi, đi đâu cũng được, chỉ là hiện giờ thấy ngươi tội nghiệp…”
Nàng khựng lại, “Nếu ngươi bị người tu đạo truy sát thì ta mặc kệ, nhưng
ngươi rơi vào tay yêu quái thì ta không nhìn nổi nữa. Ngươi nghe rõ đây,
lương tâm của ta chỉ giới hạn trong việc bảo vệ ngươi không bị yêu quái
bức hiếp thôi.”

Thiên Diệu quay đầu nhìn nàng, nghe nửa câu sau của nàng, hắn hỏi:

“Cô định bảo vệ ta thế nào?”

“Ta có một hảo bằng hữu, chỗ cô ấy có không ít bảo vật quý hiếm, có khi

sẽ có thứ che giấu được khí tức trên người ngươi, để đám yêu quái kia
không ngửi được mùi của chiếc bánh thơm này.”

Thiên Diệu gật đầu, “Đúng là rất cần thiết. Bằng hữu của cô ở cách đây

bao xa?”

“Ở ngay thành Vĩnh Châu cách tiểu trấn này không xa.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.