HỘ TÂM - Trang 239

“Ngày mai vào thành đi.”

Nhạn Hồi liếc hắn, “Thôi đi, với cơ thể thương tật của ngươi thì hãy yên

tâm ngoan ngoãn dưỡng thương trong khách điếm này ít ngày trước đã, để
khỏi đi đường dằn xóc lại trọng thương thì ta không trị cho ngươi đâu đó.”
Nói đến đây, Nhạn Hồi như bỗng nhớ ra điều gì, lấy giấy bút bên cạnh viết
hai chữ “Giấy nợ”: “Thân thì thân chứ nợ vẫn phải tính rõ ràng nhé. Từ
hôm qua đến bây giờ, chi phí trị bệnh cho ngươi, chi phí phòng trọ, chi phí
thuốc thang… phải tính cho ngươi hết…”

“Bây giờ ngươi không có tiền cũng không sao, lỡ như ngày nào đó phát

đạt thì sao. Ta không lấy nhiều đâu, trả đủ cho ta là được rồi, à, còn phải
tính tiền lời nữa…” Nàng vừa nói vừa chìa ngón tay bắt đầu tính.

Dáng vẻ này còn nghiêm túc chăm chú hơn hôm qua cứu hắn nữa.

Thiên Diệu nhìn nàng mấy lần, sau đó không thể nhìn thẳng nữa mà quay

đầu đi, nhắm mắt giả vờ ngủ.

Tối đó Nhạn Hồi trải chăn trong góc phòng, nguyên nhân không có gì

khác, đương nhiên là để tiết kiệm tiền.

Nàng không làm ầm ĩ, Thiên Diệu cũng để mặc nàng.

Nhưng ngủ đến nửa đêm, Thiên Diệu khát nước thức giấc, hắn nhịn một

hồi, cuối cùng vẫn phải lên tiếng: “Nhạn Hồi.”

Không nghe thấy tiếng trả lời. Hắn tưởng Nhạn Hồi ngủ say nên ho húng

hắng, nhưng Nhạn Hồi vẫn không tỉnh, Thiên Diệu bất giác nhớ lại cảnh
hôm nàng bị bóng đè trong miếu hoang. Hắn khẽ chau mày, sau đó nhịn cơn
đau ở ngực, đứng dậy chậm rãi dịch về góc Nhạn Hồi đang ngủ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.