HỘ TÂM - Trang 240

Nhìn thấy Nhạn Hồi, quả nhiên đầu nàng đầy mồ hôi, đồng tử xoay

chuyển trong đôi mắt nhắm nghiền. Hắn bèn lay nàng.

Nhạn Hồi mở bừng mắt, so với lần trước, lần này trấn tĩnh hơn nhiều,

nàng không ngồi bật dậy, chỉ nằm thở dốc một đoạn, sau đó đập xuống đất
tức tối nói: “Ngày nào cũng tới vậy! Có thôi đi không!”

Ánh mắt Nhạn Hồi rơi trên người Thiên Diệu, “Ngươi có tâm pháp trừ

ma gì không, dạy ta đi, tâm pháp hôm đó ngươi dạy ta cũng có ích lắm đó.”

“Cô có vảy hộ tâm của ta, ta dạy cô tâm pháp của ta đương nhiên rất có

ích.” Thiên Diệu nói, “Có điều ta không biết tâm pháp trừ ma, chưa bao giờ
xuất hiện phiền phức này.”

Nhạn Hồi bất lực thở dài, “Thôi, ngươi về ngủ đi.”

Suốt nửa đêm còn lại, Nhạn Hồi trơ mắt ngồi đến khi trời sáng.

Hôm sau nàng buồn ngủ rũ rượi, miễn cưỡng tới trưa thì ngủ một lúc,

cũng không dám ngủ quá say. Nhưng đến tối, thật sự nàng buồn ngủ không
chịu được, đành ngồi dựa vào tường ngủ.

Không hề nghi ngờ, cũng như tối qua, Nhạn Hồi lại bị bóng đè.

Lúc bị Thiên Diệu lay tỉnh lần nữa, nàng nổi trận lôi đình, lớn tiếng

mắng: “Chuyện của cô ta đâu quyết định được, ngày nào cũng tới đè ta làm
gì!”

Thiên Diệu nghe vậy khẽ nhướng mày, “Con ma này là người quen cũ

của cô sao?”

Sắc mặt Nhạn Hồi thoáng khó coi, nàng quệt mồ hôi trên trán, sau đó im

lặng một hồi mới nói: “Trước đây không biết, tối nay cô ta cứ ầm ĩ bên tai

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.