HỘ TÂM - Trang 386

Nàng không dưới một vạn lần muốn đi hỏi Huyền Ca, chẳng phải mê

hương hiện giờ chỉ là bán thành phẩm thôi sao? Chẳng phải chỉ sau một thời
gian là dược tính sẽ tự biến mất sao? Tại sao đến hôm nay nàng vẫn cảm
thấy dược tính của mê hương này mạnh đến kinh người.

Hơn nữa, điều đáng sợ nhất là…

Trong lúc dạy nàng pháp thuật, thỉnh thoảng Thiên Diệu rảnh rỗi, Nhạn

Hồi thấy hắn ngồi ở một nơi không ai chú ý, nhìn tay mình ngơ ngác. Lòng
bàn tay siết chặt thành quyền, sau đó vô lực buông ra…

Lúc nhìn thấy cảnh ấy, Nhạn Hồi phát hiện mình bất chấp tất cả liên

tưởng tới quá khứ của hắn, hình dung sự bất lực của hắn, sau đó cảm thấy
thương xót hắn một cách quái lạ…

Quái lạ nhất là nàng cơ hồ không thể phân rõ, nàng thương xót Thiên

Diệu do tác dụng của thuốc, hay đồng cảm với hắn xuất phát từ nội tâm.

Thế nhưng cho dù cảm xúc trong nội tâm Nhạn Hồi có giằng co thế nào,

thời gian luyện tập pháp thuật cũng trôi qua rất nhanh.

Chớp mắt đã tới ngày thứ chín, Nhạn Hồi đã tu luyện được pháp thuật cơ

bản của tộc Cửu Vĩ Hồ, tuy vẫn chưa sử dụng tinh thông, có điều, ở Trung
Nguyên đâu có mấy ai từng giao thủ với tộc Cửu Vĩ Hồ. Nàng bịp bợm gạt
người chắc không thành vấn đề.

Điều duy nhất khiến nàng bất an, hỏi lại Thiên Diệu, “Ta thật sự đánh lại

Phụng Minh sao?”

Thiên Diệu thoáng suy nghĩ, “Dựa theo tình hình lần trước cho thấy, cô

dùng pháp thuật của tộc Cửu Vĩ Hồ đánh với Phụng Minh, có lẽ có năm
phần thắng.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.