HỘ TÂM - Trang 390

Chắc là do tác dụng của mê hương thôi, Nhạn Hồi nghĩ, nhất định là tác

dụng của mê hương thôi mà.

Nếu không thì một người vô tâm vô tính như nàng, sao đột nhiên lại…

thương xót một người chứ.

Sáng hôm sau.

Thiên Diệu mở mắt, nhìn thấy Nhạn Hồi đang trợn trắng mắt, miệng vẫn

còn lẩm bẩm: “Ngủ đi ngủ đi, không đau không đau.”

Có một khắc, hắn thật sự muốn đạp Nhạn Hồi xấu như ma này xuống

giường.

Nhưng hắn nhanh chóng nhẫn nhịn.

Vì hắn cảm giác được, tay Nhạn Hồi vẫn đang vô thức vỗ lên lưng hắn.

Vừa vỗ vừa xoa, giống như đang an ủi một con thú nhỏ, vừa nhẹ nhàng

vừa dịu dàng.

Nàng đã chống chọi lại cơn buồn ngủ, vỗ về hắn suốt một đêm như vậy.

Khóe miệng Thiên Diệu khẽ động, hắn lui về phía sau một chút, bấy giờ

mới phát hiện tay mình vẫn tóm chặt cổ tay kia của Nhạn Hồi, đến khi hắn
buông tay, da thịt trên cổ tay nàng đã tái nhợt.

Động tác này của hắn khiến Nhạn Hồi nửa tỉnh nửa mê toàn thân chấn

động, sau đó lập tức mở to mắt: “Sao vậy? Hửm? Lại sao nữa hả?”

Thiên Diệu ho nhẹ, “Cô đè lên áo ta.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.