HỘ TÂM - Trang 40

Không ai ngờ được, nữ nhân bị vớt từ dưới sông lên bán đi này lại lấy

tên ngốc này.

Nhưng mà dáng vẻ khí thế bừng bừng, như có lắm tiền lại thô lỗ… cứ

như… nàng mới là người mua vậy.

Ầm ĩ xong, sau khi ăn cơm, Tiêu lão thái tiễn hương thân phụ lão ra về.

Nhạn Hồi trong tân phòng - thật ra là phòng của A Phúc, chỉ sạch sẽ hơn

nhà củi chút xíu mà thôi, ngoài ra có thêm một chiếc giường. Nàng ngồi
trên giường, vểnh tai nghe Tiêu lão thái đang dặn dò A Phúc bên ngoài:
“Tiểu cô nương này tính tình cứng rắn, con phải hôn cô ấy, xoa dịu cô ấy
trước, sau đó vuốt ve cô ấy, rồi cởi y phục ra, động tác phải nhẹ nhàng,
đừng làm cô ấy bị thương. Nếu cô ấy phản kháng mạnh con cũng đừng làm
tổn thương cô ấy. Nếu hết cách thì con kêu nội, nội sẽ giúp con nói với cô
ấy. Chờ qua đêm nay là xong.”

Nhạn Hồi nghe mà vừa tức vừa buồn cười. Một mặt cảm thấy bà lão này

thật sự rất lo lắng cho tên ngốc kia, một mặt cảm thấy bà lão này vì để cháu
mình nối dõi tông đường mà vô cùng ích kỷ, khiến người ta không thể nào
tội nghiệp bà ta được.

Nhưng đáng tiếc, có thế nào bà lão cũng không ngờ được, tên ngốc này

đã không còn là đứa cháu bảo bối của bà ta từ lâu.

“Két”, cửa gỗ bị đẩy ra, A Phúc bước vào.

Bà lão vẫn đứng bên ngoài, nghiêng đầu áp tai lên cửa.

Nhạn Hồi liếc nhìn, làm như không trông thấy. Chờ A Phúc bước đến,

nàng giơ hai tay túm áo, kéo hắn lại rồi đẩy lên giường, buông rèm xuống,
ngăn cách không gian trên giường với bên ngoài.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.