HỘ TÂM - Trang 417

chút, lần này thù hay hơn nữa, Nhạn Hồi cho rằng hắn nhường chỗ nên lại
chen lên phía trước, vẫn áp sát vào hắn.

Sao không nói hắn là người bị bỏ thuốc, không bắt hắn tránh ra đừng

chạm vào nàng khiến nàng mặt đỏ tim loạn nữa?

Mê hương gì đó đối với Nhạn Hồi chỉ là phù du so với nồi cháo cá này...

Đứng sát như vậy cũng không nhìn hắn lấy một lần...

Thiên Diệu lại khuấy nồi, thật ra thì cháo phải để lửa nhỏ thêm một lúc

mới ngon, nhưng không biết vì sao, Thiên Diệu múc ngay mấy muỗng lớn
ra chén: “Ăn đi.” Hắn để cháo sang một bên, âm thanh đặt lên bệ bếp hơi
vang.

Nhạn hồi như một con cún chăm chú vào thức ăn, đầu di chuyển theo

hướng chén cháo, tức thì rời khỏi Thiên Diệu, tự mình bưng chén cháo ăn
ngay trong bếp.

Thiên Diệu bên cạnh nghiêng đầu nhìn nàng. Thấy Nhạn Hồi thổi mấy

cái, ăn một muỗng, sau đó ngây ra hồi lâu, lúc nhìn sang hắn, ánh mắt rơm
rớm: “Thì ra ngươi nấu ăn ngon đến vậy sao?”

Biểu hiện của nàng giống như cảm động lắm, “Ấm hết cả bụng ta rồi, ta

bắt đầu sùng bái ngươi rồi đó.”

Thiên Diệu ho khẽ rồi nhìn phong cảnh ngoài cửa, một lúc sau mới nói:

“Vốn dĩ còn ngon hơn nữa, có điều, thấy cô thèm quá nên múc cho cô đó.”

Nhạn Hồi đâu có nghe được gì, vội vã gật đầu mấy cái rồi lại tiếp tục ăn.

Thiên Diệu không nghe thấy tiếng nàng đáp, quay đầu nhìn lại, Nhạn Hồi

đã ăn chén thứ hai, hắn bất lực nhưng khóe miệng vẫn cong lên, nở nụ cười

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.