HỘ TÂM - Trang 434

Lúc này cách thời điểm Vong Ngữ lâu náo nhiệt vẫn còn sớm, ngay cả

các cô nương ngồi trò chuyện cũng chưa xuất hiện trên lầu. Thiên Diệu nhìn
lên lầu hai một hồi rồi cũng xoay người, đi theo Nhạn Hồi.

“Phụng đường chủ.” Nữ nhân áo nâu sau khung cửa sổ lầu hai nhẹ giọng

nói, “Lăng Tiêu đạo trưởng đặc biệt dặn dò nhiều lần, không thể để Nhạn
Hồi rời khỏi tầm mắt ngài. Ngài thả cô ấy đi vậy sao?”

Phụng Thiên Sóc đứng trong bóng lầu hai, phe phẩy quạt cười, “Tầm mắt

của ta dài lắm.” Hắn nói, “Cản cô ấy thì rõ ràng quá, chi bằng để cô ấy dạo
chơi khắp nơi, dù sao...” Phụng Thiên Sóc chơi đùa chùm chìa khóa ngân
lâu trên eo, “Chẳng phải ta đã sắp xếp nơi cô ấy muốn đi rồi sao?”

Nhạn Hồi và Thiên Diệu một mạch ra khỏi thành Vĩnh Châu, dọc đường

nàng đi rất nhanh, đúng là có hơi vội, vì nàng vô cùng muốn thoát khỏi đại
sư huynh. Thế nhưng lúc sắp rời khỏi ngoại thành bước lên quan đạo, Nhạn
Hồi cảm thấy xung quanh dậy tiếng gió xào xạc.

Ánh mắt nàng lạnh đi, lui lại một bước, vừa định chặn Thiên Diệu đằng

sau, thình lình thấy trên trời lóe lên một luồng sáng, một dải kim quang lấp
lánh đáp xuống đất, lòng Nhạn Hồi bất lực: “Đại sư huynh...”

Vẫn bị đuổi kịp...

Xoay vạt áo, Tử Thần cầm trường kiếm đứng trước dải kim quang, vẻ

mặt nặng nề: “Nhạn Hồi, đừng quấy nữa.” Hắn nói, “Theo ta về núi.”

Nhạn Hồi thở dài vô cũng bất lực, “Đại sư huynh, lần này thật sự không

phải muội quậy phá. Muội đã là người bị trục xuất khỏi sư môn rồi, suốt đời
không được phép tới gần núi Thần Tinh. Huynh muốn muội theo huynh về
chẳng phải là làm khó muội sao, rõ ràng huynh đang muốn bắt cóc muội
mà.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.