HỘ TÂM - Trang 442

Nàng kéo tay Thiên Diệu, thân nhẹ như yến nhảy lên nhánh cây, không

quay đầu nhìn Tử Thần lấy một lần, lấy nhánh cây làm kiếm, hóa ra một
luồng gió ngự kiếm bay đi.

Tử Thần bị khóa kinh mạch đứng yên tại chỗ, chỉ có gió nhẹ lay tóc y,

ngoài phẫn nộ, trong lòng vừa bất lực vừa xúc động bùi ngùi.

Tính đến hiện giờ, trong thế hệ bọn họ, người có thể tiện tay bẻ cây làm

kiếm, tùy ý bay đi e chỉ có mình Nhạn Hồi. Tư chất của nàng cực cao, nếu
nàng có thể ở lại núi Thần Tinh, ắt hẳn sau này có thể theo kịp Tố Ảnh chân
nhân.

Hơn nữa y hi vọng Nhạn Hồi có thể ở lại núi Thần Tinh...

Làm sao có thể tùy tiện học từ một người lai lịch bất minh như vậy được,

lỡ đó là người xấu thì sao, lỡ người đó...

Có mưu đồ bất chính với nàng thì sao...

Nhạn Hồi đưa theo Thiên Diệu ngự kiếm không ngừng nghỉ suốt một

canh giờ. Trong không trung, chỗ đứng trên nhánh cây có hạn, thân hình
Nhạn Hồi nhỏ hơn Thiên Diệu, tuy do nàng dùng pháp lực khống chế
phương hướng, nhưng cả người nàng như được khảm vào lòng hắn.

Hai người tựa vào nhau, bởi vậy hơi ấm trên người Nhạn Hồi cứ như vậy

truyền sang người Thiên Diệu.

Tóc Nhạn Hồi bị gió hất tung làm mờ ánh mắt hắn, hắn nhìn núi ở xa xa

và mây đủ màu sắc, bỗng dưng nói: “Chẳng phải cô nói sẽ mặc kệ ta sao?”

Tâm tư Nhạn Hồi không đặt trên người Thiên Diệu, nhưng nghe hắn hỏi

vậy, nàng ngẩn ra, sau đó quay đầu liếc hắn: “Còn nói vớ vẩn thì ta không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.