HỘ TÂM - Trang 444

Thiên Diệu tuy không đáp, nhưng lúc lên lầu hắn cụp mắt, trong mắt ẩn

giấu mấy phần suy tư.

Nhạn Hồi thấy vậy lòng căng lên, lần nào Thiên Diệu lộ ra vẻ mặt này

cũng có chuyện không hay: “Sao vậy?” Nàng nhìn khắp xung quanh, rồi lại
hít hít mũi, dùng giọng điệu như thì thầm hỏi: “Ở đây có yêu quái à? Sao ta
không cảm giác được?”

Thiên Diệu nhìn Nhạn Hồi: “Ta không phải yêu quái sao?”

Nhạn Hồi thoáng im lặng, phải... Đại gia đây có sừng rồng rồi nên nói

năng cũng lớn tiếng.

“Không có gì, về phòng đi.” Thiên Diệu lên lầu, quay đầu nhìn lại, cuối

đường đi có một cửa sổ, khẽ hé ra một khe hở, khiến không khí bên ngoài
lọt vào trong khách điếm, “Ta chỉ cảm thấy không khí nơi này rất quen
thuộc thôi.”

Nhạn Hồi ngây người: “Quen thế nào?”

Thiên Diệu lắc đầu.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ngươi đừng tưởng ra vẻ sến sẩm là có

thể phớt lờ chuyện ban nãy ta kêu ngươi trả tiền đó nhé.”

“...” Thiên Diệu liếc nàng rồi tự đẩy cửa về phòng.

Sáng hôm sau, Nhạn Hồi tự giác thức dậy từ sớm, hiếm khi chải chuốt ăn

mặc một phen, đầu tóc cũng nghiêm túc hơn thường ngày, vừa ra cửa đã
đụng phải Thiên Diệu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.