HỘ TÂM - Trang 645

Nhạn Hồi đi hết ba ngày, ba ngày này coi như nàng may mắn, dọc đường

luôn có quả dại rơi sẵn để ăn, có ống trúc để đựng nước uống, cũng dễ dàng
gom được củi khô nhóm lửa.

Ngoài việc mỗi đêm đều ngủ không yên, Nhạn Hồi cảm thấy hình như

mình rất thích hợp sống nơi hoang dã, vì nàng thật sự vô cùng may mắn.

Chiều tối thứ ba, Nhạn Hồi tính thời gian, đi suốt đêm nay tuy có thể tới

được bờ Hắc Hà, nhưng lại không còn hơi sức tẩy tủy, chi bằng nghỉ một
đêm trong hốc cây này, dưỡng sức để ngày mai chịu đựng cơn đau tẩy tủy.

Hốc cây cũng rất sạch sẽ, bên trong còn có ít cỏ khô không biết là do

động vật hay yêu quái vứt xiêu xiêu vẹo vẹo, Nhạn Hồi chỉ cần trải ra là
ngủ được.

Đêm đó, trong giấc mơ của Nhạn Hồi vẫn đầy tiếng ồn ào, nhưng có lẽ

liên tục mệt mỏi mấy ngày tích tụ lại, đêm nay âm thanh trong mơ của nàng
đặc biệt to, đến mức ngay cả Nhạn Hồi chưa bao giờ nghe rõ lời mình nói
trong mơ cũng nghe thấy âm thanh này.

Nàng giật mình toát mồ hôi lạnh.

Giọng nói… là giọng nói của nàng.

Là tiếng hét của nàng trong địa lao núi Thần Tinh hôm đó, dư âm dai

dẳng, hết hồi này tới hồi khác, vừa thê lương vừa đáng sợ. Nhạn Hồi nhìn
bóng Tử Thần thoắt ẩn thoắt hiện, phát hiện Tử Thần không đi về phía
nàng, ngược lại quay lưng về phía nàng mà đi. Ở hướng Tử Thần đi tới, ánh
sáng đỏ ngút trời, tựa như khắp trời đều là huyết sắc.

Lòng Nhạn Hồi biết rõ đó là gì, nàng chạy về phía Tử Thần, gắng sức

gào thét, nàng muốn kéo hắn lại, nàng muốn gọi hắn đừng đi, đừng đi về

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.