HỘ TÂM - Trang 646

phía đó, cứ để người nên ở trong ánh sáng đỏ kia tiếp tục ở đó, đừng cứu
nàng, không cần lo cho nàng, đừng bỏ mạng vì nàng.

Người đáng chết…

Rõ ràng là nàng.

“Nhạn Hồi.”

Âm thanh lớn khiến mặt đất rung chuyển, đánh thức Nhạn Hồi từ trong

mơ.

Xung quanh chỉ có tiếng côn trùng rả rích và tiếng gió đêm thổi lá cây

xào xạc, tất cả đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Nhạn Hồi có thể nghe thấy
tim mình đập thình thịch. Ánh mắt nàng vô hồn, đảo quanh bốn phía, lúc
này mới nhìn thấy người bên cạnh.

Người đó vẫn đang ôm vai nàng, hai tay siết chặt, đầu mày hắn cũng

nhíu chặt hệt như nàng.

“Thiên Diệu…”

Nàng thất thần gọi tên hắn, giọng điệu tựa như không chắc chắn hắn có

phải là Thiên Diệu không, không phân rõ mộng cảnh và hiện thực.

Sau khi đưa Nhạn Hồi từ núi Thần Tinh về, đây là lần đầu tiên Thiên

Diệu nhìn thấy vẻ mặt hoảng hốt tột cùng của nàng, trán đầy mồ hôi, cơ thể
run rẩy, những cảm xúc bị nàng đè nén tận đáy lòng lúc này đều bộc lộ ra,
không kịp che giấu.

Lòng Thiên Diệu thắt lại: “Ta đây.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.