HỘ TÂM - Trang 656

“Ta không buông cô ra đâu.” Thiên Diệu kiên định nhìn nàng, “Lúc gặp

cô thì đã định sẵn rồi, mỗi một giờ một khắc sau này ta vẫn luôn bám chặt
cô.”

“Để ta ở đây đi.” Nhạn Hồi nghẹn ngào, sau khi rời khỏi núi Thần Tinh,

đây là lần đầu tiên nàng khóc, “Ở đây tốt lắm, ảo giác cũng được, để ta ở
đây đi. Để tất cả vẫn nguyên vẹn.” Nàng cố thuyết phục hắn.

“Nhạn Hồi.” Thiên Diệu không thuận theo lời nàng, cho dù khiến Nhạn

Hồi đau hắn cũng quyết không buông lỏng, “Đây là giả.”

“Giả thì đã sao!” Cuối cùng Nhạn Hồi cũng hét lớn, “Giả thì đã sao

chứ!”

Nàng giãy giụa kịch liệt, Thiên Diệu sa sầm mắt, siết chặt Nhạn Hồi vào

lòng, để mặc nàng vừa đánh vừa đá trong lòng mình, tựa như cảm thấy chưa
hả giận, nàng còn cắn lên cổ Thiên Diệu. Nhạn Hồi cắn mạnh đến mức máu
thịt lẫn lộn, vậy mà hắn vẫn im lặng không kêu đau tiếng nào.

Những đau đớn này chẳng thấm vào đâu, so với trăm ngàn vết thương

từng xuyên thấu tim hắn.

Nhưng rồi sẽ ổn thôi.

Thiên Diệu ôm Nhạn Hồi, vỗ vỗ vào gáy nàng, hết sức dịu dàng, nhỏ

giọng an ủi: “Nhạn Hồi, rồi sẽ ổn thôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.