HỘ TÂM - Trang 694

Nhạn Hồi không có pháp lực trong người, nàng nheo mắt cố gắng nhìn

rõ, nhưng vẫn không nhìn thấy được gì.

Tựa gốc cây đứng dậy, nàng cất tiếng gọi: “Thiên Diệu?”

Không có động tĩnh, Nhạn Hồi bước một bước, nhưng nàng vừa cử

động, gió bỗng dưng nổi lên, thân rồng lập tức bay lên không trung lao về
phía chân trời, ngẩng đầu nhìn lên, trên vầng trăng khổng lồ óng ánh sắc
vàng hiển hiện bóng rồng. Có điều, ngao du chưa được bao lâu lại vùng vẫy
rơi từ trên trời xuống, có thể nhìn ra hắn đang cố gắng hết sức ổn định thân
mình, chỉ là dường như bởi vì quá đau nên không khống chế nổi.

Một tiếng “ầm” vang dội, Thiên Diệu rơi xuống suối băng phía trước, bọt

nước tung tóe, xung quanh trở nên hỗn độn.

Nhạn Hồi cong chân chạy về phía đó.

Khi nàng chạy tới bên bờ suối, Thiên Diệu đã giãy giụa trở mình bò lên

từ trong nước, ánh trăng sáng rực chiếu khắp toàn thân rồng của hắn, Nhạn
Hồi mở to mắt, nhìn vết thương khắp người Thiên Diệu, kinh hãi không nói
nên lời.

Đây là rồng sao?

Vảy rồng trên thân đều bị lóc hết, chỉ còn lại những vết rách đầy máu, có

chỗ thậm chí sâu đến mức nhìn thấy xương trắng hếu, từ đầu đến đuôi trên
người hắn không nơi nào lành lặn, khiến người ta sợ hãi, thương tâm đến
mức da đầu tê dại.

Lúc này Nhạn Hồi mới biết, chuyện moi tim róc xương mà Thiên Diệu

nói rất đơn giản nhẹ nhàng lúc trước là thủ đoạn khiến người ta kinh hãi
dường nào.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.