HỘ TÂM - Trang 696

Thiên Diệu tới trước mặt Nhạn Hồi, nhưng chỉ dùng sừng rồng đẩy nàng

lùi bước, mãi đến khi lưng Nhạn Hồi chạm vào một gốc cây to, hắn mới
dừng lại, lui về phía sau định bỏ đi.

Nhạn Hồi không hề do dự, đưa tay nắm sừng rồng của hắn, giọng điệu

vừa như ra lệnh lại vừa như nài nỉ: “Uống máu ta đi. Nếu như vậy có thể
khiến ngươi dễ chịu, vậy hãy chọn cách nhanh chóng tiện lợi này đi. Ta
không đau, cũng không tổn thương gì hết.”

Thiên Diệu cương quyết hất đầu, Nhạn Hồi cố chấp nắm chặt sừng rồng

không buông.

Hắn bừng mở mắt, không vùng ra được nên há cái miệng khổng lồ

hướng về Nhạn Hồi gầm một tiếng dài, âm thanh khiến không gian xung
quanh chấn động. Đuôi hắn đập bừa trên mặt đất, giống như đang nổi giận
với nàng, nhưng dường như cũng vì đau đớn mà không khống chế được cơ
thể.

Nhạn Hồi mặc kệ tất cả, nhân lúc Thiên Diệu há miệng, nàng bôi máu

trên cổ tay lên lưỡi hắn. Máu nàng tựa như có mê hoặc cực lớn với hắn, dù
gì cũng là thuốc có thể làm dịu đau đớn cùng cực, đối với ai cũng là mê
hoặc.

Thiên Diệu hất đuôi, đánh gãy một gốc cây thô to bên cạnh. Đầu rồng

đưa về phía trước, răng bén nhọn dừng trên cổ Nhạn Hồi.

“Chỗ này không được.” Nàng bình tĩnh nói, “Cắn cổ sẽ chết đó, không

được cắn ở đây.” Cách rất gần nên nàng nghe thấy rõ ràng âm thanh phát ra
từ cổ họng Thiên Diệu, bên trong hắn dường như cũng đang vùng vẫy kịch
liệt.

Cuối cùng răng rồng cũng rời khỏi cổ Nhạn Hồi, mũi hắn chạm lên ngực

nàng, cổ họng phát ra tiếng ừng ực, giống như tiếng gầm của thú dữ lúc

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.