HỘ TÂM - Trang 928

không?”

Thiên Diệu vừa rồi còn điềm nhiên, vành tai lập tức đỏ bừng, hắn

xoay mặt đi hắng giọng một tiếng, nhưng hình như một tiếng vẫn chưa
đủ, hắn lại hắng giọng, sau đó cảm thấy trên giường của Nhạn Hồi như
có lửa đốt khiến hắn bỏng mông, liền lập tức đứng dậy.

Nhạn Hồi nhìn mặt hắn kinh ngạc la lên: “Ơ, hai chiếc sừng nhỏ của

chàng cũng xấu hổ biến thành màu hồng rồi kìa!”

Thiên Diệu nghe vậy càng xấu hổ hơn, định đi ra ngoài, Nhạn Hồi

vội vàng kéo tay áo hắn lại, Thiên Diệu dùng sức gạt ra, thế là Nhạn Hồi
bị té ngã xuống đất, nàng giả vờ kêu đau “Ối”, Thiên Diệu lập tức tiến
tới đỡ nàng.

Chỉ là vừa đảo mắt nhìn, còn chưa nói câu nào đã nghe Nhạn Hồi bật

cười “ha ha”, tiếng cười sang sảng cất chứa niềm vui đã lâu không có.
Nhạn Hồi dường như thật sự cười đến đau bụng, ôm eo một lúc không
đứng thẳng lên được.

Thiên Diệu mắng nàng: “Vui quá hại tim, trước đây tu tiên bao nhiêu

năm vẫn chẳng kiềm chế bớt tính tình, vẫn thích trêu chọc người khác
như thế.”

Nhạn Hồi quệt nước mắt do cười quá nhiều: “Chàng thật sự tin là

chiếc sừng nhỏ của chàng sẽ biến thành màu hồng à, ha ha ha…” Thiên
Diệu bất lực, Nhạn Hồi kéo cánh tay hắn, đến khi nín cười mới ngẩng
đầu nhìn Thiên Diệu, “Hay là… chàng thật sự tin ta muốn hòa hợp song
tu với chàng hả?”

Nhạn Hồi ngồi trên giường ngước mặt lên nhìn hắn, mắt sáng lấp

lánh, cằm nàng sáng bóng, theo độ cong cổ nàng nhìn xuống là có thể
thấy lồng ngực phập phồng.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.