HOA CÚC XANH - Trang 132

Bác sĩ Goldberg cũng biết ít như bà ta; và lần này ông đã đến gặp cảnh

sát với mối bận tâm ảm đạm ấy.

“Vâng, được thôi,” người cảnh sát nói, sau khi bác sĩ Goldberg kể hết

những gì ông ta biết, “chúng tôi sẽ điều tra. Nhưng theo những gì ông nói
thì anh ta cả tuần ở nhà, không cạo râu và không tắm rửa, chỉ uống cognac
rồi sau đó biến mất không quần áo như người Asant

*

. Thưa ông, nó, hừm...

như là…”

Một dân tộc ở châu Phi, sống trong rừng.

“... như là mê sảng,” bác sĩ Goldberg thốt lên. “Đúng,” người cảnh sát

nói. “Có thể anh ta tự tử vì mất cảm xúc. Ông biết đấy, với anh ta tôi không
lạ đâu.”

“Nhưng như vậy thì phải tìm thấy xác anh ấy chứ,” bác sĩ Goldberg

nói không chắc chắn. “Mà không mặc áo quần thì đi đâu xa được? Mà
mang theo cái vali con làm gì? Còn cái xe đợi ở trước nhà... thưa ông, nó
giống như là vụ chạy trốn.”

“Gì cơ?” người cảnh sát nhớ ra, “anh ta có nợ nần không?”

“Không,” bác sĩ nói nhanh, “tuy Benda nợ như chúa Chổm, nhưng

không bao giờ bi quan.”

“Hay là anh ta... anh ta dính vào vụ bê bối nào... hay tình yêu bất

hạnh, hay bị giang mai, hoặc thậm chí là một mối lo lắng lớn hơn?”

“Như tôi biết thì không,” bác sĩ Goldberg lưỡng lự, ông ta bỗng nhớ ra

hai việc, nhưng không nói gì, hơn nữa, tất cả hầu như không liên quan đến
sự biến mất không thể giải thích của diễn viên Benda. Tuy nhiên khi trở về
nhà từ phòng cảnh sát - ông ta hiểu là cảnh sát sẽ làm những gì trong quyền
hạn của họ - ông ta vẫn tìm đi tìm lại trong đầu xem ông ta đã biết gì về
Benda khi nhìn từ góc độ này.

Những việc này không nhiều:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.