HOA CÚC XANH - Trang 140

bao giờ người ta chứng minh được; kể cả việc chứng minh rằng cái gã ăn
mày ấy là Benda. Vì thế tôi đến đây.”

“Đến dọa tôi à?” người ngồi trên ghế bành sờ vào chuông điện.

“Không dọa mà là ám ảnh. Ông ạ, ông không có lương tâm nhạy cảm,

vì ông quá giàu có. Nhưng có người nào đó biết hết cái vụ khủng khiếp đó,
người nào đó biết ông là kẻ giết người, em ông là kẻ giết người, biết rằng
các vị đã giết diễn viên Benda, con trai của người thợ mài dao, một gã hề.
Các vị - hai ông chủ nhà máy. Thưa ông, cái này sẽ làm ông bất an cho đến
đến chết. Tôi còn sống, hai vị sẽ không yên đâu. Thưa ông, tôi muốn nhìn
thấy các vị trên giá treo cổ; nhưng tôi còn sống thì tôi sẽ còn hành các vị...
Benda là con vật tệ hại; tôi biết hơn ai hết, ngạo mạn, giả dối và vô lối,
nhưng các vị muốn gì? Anh ấy là nghệ sĩ. Tất cả tiền triệu của các vị cũng
không mua nổi tên hề say xỉn ấy đâu; với tiền triệu các vị cũng không thể
vung tay ra lệnh như vua giống như anh ấy, tuy rằng giả dối, nhưng đủ tầm
tuyệt vời của con người...” Bác sĩ Goldberg chém tay tuyệt vọng. “Làm sao
các vị có thể làm như vậy? Ông ạ, ông sẽ không bao giờ yên thân, tôi
không cho phép các vị quên! Từ giờ đến chết tôi sẽ nhắc các vị: Các vị có
nhớ diễn viên Benda không? Thưa ông, đây là người nghệ sĩ, ông nghe rõ
chưa?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.