chưa. Anh Hugo ạ, tên Do Thái từ Armeni ấy thông minh hơn anh. Sau đó
chúng mang xác ông Hirsch trong tấm thảm cuộn tròn về khách sạn; nhưng
do trời mưa nên cái thảm nhuộm bằng thuốc anilin mới thôi màu vào ông
Hirsch. Rõ ràng là bán hàng cho trả chậm, đúng không. Và tại khách sạn
chúng cho xác ông Hirsch vào vali và chuyển vali ra ga tàu; thế đấy anh
Hugo ạ!
“Trong khi ông Mejzlík làm việc này thì nhóm cảnh sát mật đã tìm ra
dấu vết của tên Armeni. Trong cái vali vẫn còn dán nhãn của một khách sạn
ở Berlin - qua đó người ta thấy hắn trả tiền boa hậu hĩ. Ông biết không
những người giúp việc khuân vali tại khách sạn, bằng cách dán nhãn mác
khách sạn lên vali, đã gửi thông điệp đi khắp thế giới về người khách hàng
boa tiền hậu hĩ ấy. Và vì tên Armeni boa nhiều tiền nên người giúp việc
cũng nhớ kỹ hắn ta: tên hắn là Mazanian và hắn ta đi qua Praha đến Viên.
Người ta đã bắt được hắn ở tận Bucharest; ở đó hắn bị đưa vào khám tạm
giam và hắn đã treo cổ tự tử. Tại sao hắn giết ông Hirsch thì không ai biết;
khả năng nhất là hai người đã có bất đồng trong thương mại từ thời ông
Hirsch còn ở Istanbul.
“Nhưng qua vụ này ta thấy,” ông Taussig đăm chiêu nói, “cái chính
trong thương mại là sự tin cậy. Nếu tên Armeni buôn thảm chất lượng tốt,
không nhuộm bằng màu anilin rẻ tiền thì người ta đã không thể biết hắn đã
khử ông Hirsch như thế nào. Nhưng hắn bán hàng nhái nên tất yếu có lúc
phải trả giá.”