“Bây giờ không được” trung tá nói giọng khô khan. “Đừng nói với ai
về tập hồ sơ bị trộm nhé; trừ phi... cấp trên gọi anh. Và tôi nói thêm, anh
nói với cô giúp việc là trộm nó chỉ lấy mất ít đồ hộp thôi nhé, thế thôi.”
“Nhưng này,” đại tá hỏi tuyệt vọng, “cậu sẽ tìm thấy hồ sơ chứ?”
“Tôi sẽ cố gắng” trung tá trả lời và đứng nghiêm chụm chân chào.
Buổi sáng hôm ấy đại tá Hampl ngồi đau khổ. Có lúc ông tưởng tượng ra
cảnh hai sĩ quan đến bắt ông. Có lúc ông ngồi suy tư xem trung tá Vrzal
làm gì và đưa cả bộ máy tình báo quân đội vào cuộc. Ông tưởng tượng ra
cảnh Bộ Tổng tham mưu báo động và ông ngất xỉu.
à,” vợ ông nói lần thứ hai mươi (bà ta đã cẩn thận giấu
khẩu súng ngắn của ông vào trong vali), “anh muốn ăn gì không?”
Cách gọi thân mật Karel.
“Để anh yên nào, mẹ kiếp,” ông nhổ nước bọt. “Anh cho rằng lão Do
Thái bên kia thấy hết rồi.”
Bà vợ thở hắt ra và đi vào trong bếp khóc.
Bỗng chuông vang lên. Đại tá đứng dậy và vươn vai để tiếp các sĩ
quan quân đội, những người đang đến bắt ông. (Không biết các ông nào
đây, ông thất thần nghĩ). Nhưng thay vào các sĩ quan chỉ có một người đàn
ông nhỏ thó, tóc hung hung, tay cầm gậy và nhe hàm răng vổ như răng sóc
chào đại tá. “Thưa, tôi là Pištora từ phòng cảnh sát.”
“Anh cần gì?” đại tá buột miệng và chuyển sang vị trí sẵn sàng.
“Nghe nói có đứa nào ăn trộm kho thực phẩm nhà ông,” ông Pištora
nhe răng cười thân mật. “Vì thế tôi có mặt.”
“Thế thì liên quan gì đến anh?” đại tá kêu lên.
“Thưa,” ông Pištora tươi cười, “đây là phường chúng tôi quản lý. Cái
cô giúp việc nhà ông sáng nay có kể ở chỗ lò bánh mì rằng chúng nó vào ăn