HOA CÚC XANH - Trang 64

“Đến rồi,” Rosner đồng ý. “Nhưng tôi nói với ông là tôi cũng không

chịu được lâu hơn nữa. Lạy Chúa, thì đã ba năm tôi không được tâm sự với
ai, mãi đến hôm nay! Mà tôi cũng chẳng được ăn uống tử tế nữa! Hễ ai đó
nhìn tôi là tôi lo chạy trốn... Ai cũng nhìn tôi chằm chằm,” Rosner than thở,
“ai tôi cũng nghĩ là người của cảnh sát. Ông nghĩ xem, cả cái ông Pacovský
nữa.”

“Ông đừng nghĩ ngợi gì về chuyện này nhé,” ông Kolda nói. “Ông

Pacovský đã từng làm cảnh sát đấy.”

“Ông thấy đấy.” Rosner ầm ừ, “người ta đi trốn! Tại sao ai cũng nhìn

tôi chằm chằm cơ chứ? Trông tôi như tội phạm à?”

Ông Kolda nhìn ông ta đắn đo và kỹ lưỡng. “Rosner ạ, tôi nói với ông

cái này,” ông ta nói, “giờ thì thôi rồi; giờ thì tôi thấy ông nói chung là
người bình thường rồi. Nhưng trước đó, trời ạ, tôi thấy ông không ổn; tôi
không biết, có cái gì đó không bình thường với ông... Ừ,” ông ta quyết
định, “Marinka sẽ dẫn ông lên tòa. Vẫn chưa đến sáu giờ, họ sẽ trừ ngày
hôm nay vào thời gian thi hành án của ông. Nếu hôm nay không là Chủ
nhật thì tôi sẽ tự mình dẫn ông đi, và để ông biết là... hừm, tôi chẳng ghét gì
ông đâu. Nó chỉ do cái kiểu ứng xử lạ kỳ của ông đấy, Rosner ạ, nhưng bây
giờ thì như thường rồi. Marinka ạ, anh bắt ông này đi!”

“Marinka ạ, anh biết chứ,” ông Kolda nói, “tôi nói cho anh biết là tôi thích
cái tay Rosner. Nói chung là người dễ mến, đúng không! Tôi nghĩ là họ sẽ
không phạt tù ông ta quá một năm.”

“Tôi cũng đã nói hộ ông ta,” cảnh sát Panenka nói, mắt nhìn lên, “để

họ cho ông ta hai cái chăn. Ông ta không quen ngủ trên phản gỗ.”

“Tốt,” ông Kolda nói. “Và tôi sẽ bảo cai tù để họ chuyện trò với ông

ta, để cái ông Rosner ấy thấy là ông ta đang được sống giữa mọi người.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.