HOA CÚC XANH - Trang 89

“Frank Selvin lắc đầu. ‘Thưa thầy,’ hắn nói với giọng bi ai, ‘tôi không

muốn lừa dối người tốt với tôi; tôi đã giết mụ già ấy.’

“ ‘Tất cả là thế ư,’ tôi khùng lên, ‘tại sao anh không nói trước tòa?’

“Frank Selvin nhìn thẳng vào mắt tôi với vẻ đầy trách móc.

“ ‘Thưa thầy,’ hắn nói, ‘tôi có quyền như vậy; bị can có quyền không

nhận tội, đúng không?’

“Thú thực với các bạn là tôi hoàn toàn tan nát. ‘Anh muốn gì nào?’ tôi

quát hắn.

“ ‘Tôi đến, thưa thầy, để cảm ơn lòng bao dung của thầy,’ tay Selvin

nói với giọng buồn bã, cái giọng mà rõ ràng hắn làm ra vẻ cảm động. ‘Cả
mẹ tôi thầy cũng giúp đỡ. Cầu trời phù hộ cho thầy, hỡi người nghệ sĩ cao
quý!’

“ ‘Cút,’ tôi hét lên như quên cả chính mình. Gã đàn ông ấy chạy xuống

cầu thang như bị trúng đạn. Sau ba tuần hắn lại gặp tôi trên phố; hắn hơi
say. Tôi không làm sao đuổi được hắn đi; rất lâu tôi không biết hắn cần gì,
mãi đến lúc hắn giải thích, trong khi tay hắn nắm cúc áo của tôi. Hắn nói là
tôi đã làm hỏng nhiều việc của hắn; nếu tôi không viết về vụ của hắn thì
phiên tòa phúc thẩm đã chấp thuận kháng cáo của luật sư của hắn, và hắn,
Selvin, đã không phải ngồi tù bảy năm vô tội; theo hắn tôi phải hiểu hoàn
cảnh khó khăn của hắn mà tôi gây ra khi tôi tham gia vào vụ này. Tóm lại
tôi phải cho hắn một trăm. ‘Cầu trời phù hộ cho ông, người tốt ơi,’ tay
Selvin với đôi mắt đẫm lệ nói câu cuối cùng.

“Lần thứ hai hắn đến với vẻ đe dọa hơn lần trước. Hắn nói là tôi đã đi

lên nhờ vụ của hắn; rằng tôi nổi tiếng chỉ nhờ cái việc bảo vệ hắn, còn hắn
thì cuối cùng lại chả được gì hay sao? Tôi không thể giải thích cho hắn rằng
tôi không nợ hắn bất cứ khoản tiền thưởng nào; và cuối cùng tôi vẫn lại
phải trả tiền cho hắn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.