- Ừm… - Bạch Nhạn lại thở dài - Ông xã, em nói thật cho anh biết, thật
ra em cũng rất nhớ cà rốt đó.
- Bạch Nhạn…
Khang Kiếm nghiến răng ken két, cô nhóc này tối nay đúng là muốn
xông vào chỗ nước sôi lửa bỏng mà, rõ ràng biết lòng anh đang bị thiêu đốt,
còn cố tình bỏ thêm dầu vào lửa.
- Nhưng mà không thể nhớ. - Bạch Nhạn nháy mắt ma mãnh, dựa vào
ngực anh, cắn vào vòm ngực rắn chắc của anh, mút mát một lúc rồi mới lưu
luyến rời ra. - Ngủ ngon nhé, cà rốt.
Cô dịu dàng ôm một cái, rồi lại buông ra ngay, xoay người đi, nhắm mắt
lại cười tít.
Chỉ còn lại sếp Khang ở sau lưng đang hồng hộc thở dốc.
- Bà xã, bây giờ người giúp việc cũng đã thu xếp được rồi, trước khi em
sinh, có nên để bố mẹ về tỉnh nghỉ ngơi, thăm bạn bè một chút không?
- Vâng, sáng mai anh nói chuyện với bố mẹ, sau đó gọi xe đưa bố mẹ
về.
Bạch Nhạn le lưỡi, oa, âm mưu cuối cùng cũng đã thành công, cô lại có
thể sống những ngày tháng phiêu du tự tại rồi.
- Ông xã, bố mẹ về rồi, cuối tuần cho người giúp việc nghỉ, em sẽ làm
món tuyệt chiêu bí truyền cho anh, cho anh ôm, cho anh hôn, cho anh …
- Cô nhóc xấu xa, - Sếp Khang cắn lên vành tai xinh của cô - Đừng
tưởng anh không biết em đang nghĩ gì. Nghĩ gì cứ nói thẳng ra, đừng có
độc ác mê hoặc chồng em như thế, tàn nhẫn lắm.
- Đâu có, em yêu ông xã nhất mà. - Bạch Nhạn sướng âm ỉ.