ha, là một cô bé mũm mĩm đấy.
Bạch Nhạn thở dài, đây đều do công tẩm bổ của bà Lý Tâm Hà. So với
các bà bầu cùng tháng khác, ai nhìn bụng cô cũng đều ngỡ ngàng hỏi có
phải cô mang thai đôi không, thực ra là do em bé phát triển quá tốt.
Cô nói đùa với bà Lý Tâm Hà, em bé vừa ra đời đã phải giảm béo, nếu
không sau này sẽ không lấy được chồng.
Bà Lý Tâm Hà phấn khởi ra mặt, bé cưng phải mũm mĩm, dễ thương
như con cún béo mũm, tay chân mập mạp như ngó sen thì người ta mới yêu
chứ! Cái gì là không lấy được chồng, đó là bọn chúng không xứng với bảo
bối nhà chúng ta mà thôi.
Bạch Nhạn im bặt.
Bao nhiêu năm rồi, bà Lý Tâm Hà không tập trung làm việc gì, bây giờ
bà coi việc cô mang thai là công trình trọng điểm mà bà gánh vác. Đứa bé
này cũng chỉ mượn bụng cô ở tạm mấy tháng thôi, sau khi ra đời, có lẽ nó
sẽ chẳng còn liên quan gì đến cô nữa.
So với những vị phụ huynh trẻ tuổi suốt ngày oán thán vì bị con trẻ
hành, cô không biết mình nên cảm thấy hạnh phúc, hay là buồn phiền nữa.
Có một điều cần phải khẳng định, khi ra đời, chắc chắn đứa bé này sẽ là
một tiểu công chúa được cưng chiều vô cùng.
Không chỉ là tình yêu thương gần như điên cuồng của ông Khang Vân
Lâm và bà Lý Tâm Hà, mà ông bà ngoại và các cô dì chú bác ở Bắc Kinh
cũng đã vô cùng sốt ruột mong được thấy mặt em bé. Cứ cách vài ngày lại
có một đống đồ chơi và đồ dùng cho trẻ sơ sinh từ Bắc Kinh gửi tới. Nhìn
con chó Snoopy to bằng người thật dựng trong góc phòng làm việc, Bạch
Nhạn dở khóc dở cười.