HOA HỒNG GIẤY - Trang 141

Khang Kiếm cười cười, anh còn lâu mới xúc động trước câu nói này.

Anh có thể đoán được, ông Tùng Trọng Sơn không chỉ nói câu này với một
mình anh. Nghệ thuật lãnh đạo là ở chỗ đó, đối với ai cũng không quá tốt
hoặc quá xấu, tay vung vẩy cành ô liu nhưng không vứt ra, xoay cho mọi
người quay mòng mòng mới là thú vui của họ.

Quả nhiên, vừa ra khỏi phòng của ông Tùng Trọng Sơn, Khang Kiếm đã

thấy Lục Địch Phi đi ra từ phòng thư ký bên cạnh.

Hai người gật đầu, cùng đi xuống cầu thang.

Văn phòng của Lục Địch Phi nằm ở khu đô thị mới, rõ ràng là anh ta

được triệu đến.

- Sếp tìm cậu nói chuyện à? - Lục Địch Phi lên tiếng trước.

Khang Kiếm bình thản nhếch mép:

- Cũng tìm anh nói chuyện?

Không trả lời mà hỏi ngược lại.

Lục Địch Phi nhún vai:

- Tôi ghét nhất cái kiểu học chính trị ba hoa khoác lác, tôi đã từ chối rồi

nhưng sếp vẫn không đồng ý. Nói tôi phải tập trung sức lực cho việc cải tạo
thành phố, trong đám thanh niên chẳng được ai, chỉ có mỗi tôi. Chẳng phải
ra nước ngoài, đi lên tỉnh thì có nghĩa lý gì.

Lòng Khang Kiếm thoáng chùng xuống, trước đó anh đã nghe nói có

một suất đi học ở trường Đảng trên tỉnh, không ngờ lại là Lục Địch Phi.
Trên quan trường có một định luật, trước khi đề bạt ai, thông thường đều
cho đi học để lấy tiếng.

Chẳng lẽ chức thị trưởng xây dựng thành phố đã quyết định rồi?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.