HOA HỒNG GIẤY - Trang 234

- Không cần. Bữa tối của anh đơn giản thế thôi sao? – Cô tìm chuyện để

nói.

- Tôi cũng muốn phức tạp, nhưng nhà ăn bệnh viện đóng cửa rồi, lát nữa

tôi có một ca mổ khẩn cấp.

Bạch Nhạn ngẩn người, cô chỉ nhìn thấy anh ta luôn vênh vang tự đắc,

không ngờ thực ra anh ta cũng rất vất vả.

Anh ta không có người nhà sao?

Câu hỏi này, cô không hỏi, dù sao hai người cũng chẳng thể coi là thân

thiết.

Cô tiếp tục hóng gió, anh ta tiếp tục ăn mì.

- Hắt xì! – Cô bỗng hắt xì hơi.

- Đừng ra vẻ nữa, về nhà đi! – Lãnh Phong ăn mì xong, đứng dậy –

Bệnh viện khám bệnh cho nhân viên nhưng không có ưu đãi đâu.

Cô mỉm cười, ngoan ngoãn đi xuống lầu, Lãnh Phong đi phía sau cô.

Xuống dưới lầu, anh ta đi tới phòng phẫu thuật, cô về nhà, lịch sự quay

lại nói tạm biệt.

Dù bất đắc dĩ đến đâu, du hồn vật vờ là cô vẫn phải quay về nhà.

Trong phòng khách bật một ngọn đèn nhỏ, cửa phòng làm việc đang

mở. Rõ ràng động tác của cô rất khẽ, Khang Kiếm từ phòng làm việc xông
ra:

- Bạch Nhạn…

Cô xua tay:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.