Khang Kiếm vừa mở mắt đã cảm thấy toàn thân đau nhức, sờ lên trán,
nóng tới mức có thể luộc chín trứng gà. Anh gắng gượng ngồi dậy, hai hàm
răng va vào nhau lập cập, vội tắt cái điều hòa đã mở suốt một đêm.
Thần trí vẫn có thể coi là tỉnh táo.
Thần trí tỉnh táo đã giúp anh dần nhớ lại tất cả mọi việc xảy ra ngày
hôm qua, những khó khăn trước mắt, và những chiến lược cần phải thực
hiện tiếp theo.
Ông trời không dồn ai vào đường cùng, cơn bệnh này đến thật đúng lúc.
Anh gần như là tưng bừng nhảy phắt lên, phấn khích kéo cửa:
- Bạch Nhạn, nhiệt kế đâu? Hình như anh bị sốt rồi.
Anh cố giữ cho giọng nói thật bình tĩnh, dáng vẻ thật tự nhiên.
Cửa phòng ngủ đang mở, không thấy con bướm nhỏ bay tung tăng ra
ngoài, cái miệng xinh hơi hé, dịu dàng săn sóc hỏi: - Sếp khó chịu sao?
- Bạch Nhạn?
Anh đứng ngoài cửa nhìn vào, giường chiếu gọn gàng ngay ngắn, người
đâu?
Anh đi xuống lầu, đứng ở chiếu nghỉ thò người ra nhìn xuống bếp, cũng
không có người, lại dỏng tai nghe ngóng, trong nhà không một tiếng động.
Chỉ có mấy giọt nước nhỏ tong tong từ quần áo phơi trên ban công cho anh
biết, vợ anh có lẽ cũng vừa mới ra ngoài.
Khang Kiếm phút chốc bị đánh gục, như quả cà tím bị táp sương, cành
lá héo rũ. Anh ôm trán, ngồi phịch xuống sofa.