HOA HỒNG GIẤY - Trang 288

Nhìn bà Lý Tâm Hà ngồi đó, phần cơ thể từ eo trở xuống hình như

không cử động được, có lẽ là liệt nửa người. Bạch Nhạn giấu sự sửng sốt
trong lòng, mỉm cười rạng rỡ, bước qua đống rương hòm chất đầy phòng
khách, tiến về phía trước kêu lên:

- Mẹ, mẹ đến rồi ạ!

Hai hàng lông mày thanh tú của bà Lý Tâm Hà nhíu lại, thản nhiên quan

sát xung quanh, sau đó mới nhìn Bạch Nhạn:

- Sao tôi không nhớ là đã sinh ra đứa con gái nào như cô nhỉ?

Bạch Nhạn cứng người, mặt đỏ lên:

- Mẹ, mẹ vui tính quá, con là Bạch Nhạn.

- Từ trước tới giờ tôi không nói đùa. Cô gọi như thế khiến tim tôi nổi da

gà, tôi chịu không nổi, sau này nhớ lấy. Khang Kiếm chưa về à?

- Chắc anh ấy sẽ về ngay đấy ạ. Vậy mẹ thích con gọi mẹ thế nào ạ?

Kỳ lạ, hòn đá mắc trong tim Bạch Nhạn phút chốc rơi xuống đất, rất

chắc chắn, rất bình tĩnh.

- Gọi là bà Lý. – Người phụ nữ trung niên đứng bên cạnh xen vào.

- Ồ, bà Lý, để cháu đưa bà tới phòng bà. – Nụ cười trên mặt Bạch Nhạn

không hề nhạt đi.

- Không cần, tôi đợi con trai tôi về. – Bà Lý Tâm Hà quay mặt đi, nói

với người phụ nữ đứng tuổi – Thím Ngô, ôm Lệ Lệ qua đây.

- Vâng! – Thím Ngô lạnh lùng lườm Bạch Nhạn, ôm con chó nhỏ vui vẻ

đưa cho bà Lý Tâm Hà:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.