HOA HỒNG GIẤY - Trang 389

- Ăn và ngủ đều là chuyện lớn, tôi chưa từng hành hạ cơ thể mình, bởi

vì cơ thể tôi không chỉ thuộc về một mình tôi, nó cũng là một trong những
tài sản của người tôi để ý, trước khi được cô ấy cho phép, tôi không thể bội
chi được.

Bạch Nhạn cúi đầu cắn chặt môi, không dám đáp lại.

Trước đây, lúc cô rất không vui, cô sẽ không la lối om sòm, cũng không

khóc lóc, một mình ngồi lẳng lặng một chỗ, không ăn không uống, Minh
Thiên biết chuyện chạy đến, cũng nói như vậy.

Những lời này nghe rất ngang ngược, nhưng lại khiến người ta thấy ấm

áp.

- Sao thế, tôi nói sai rồi à? - Lãnh Phong nghiêng mặt nhìn cô.

- Đâu có, sức khỏe là tất cả, chúng ta đúng là phải trân trọng. - Bạch

Nhạn cẩn thận che giấu sự thất thần của mình, ngẩng đầu lên cười thản
nhiên.

Lãnh Phong nói được làm được, bắt Bạch Nhạn mời cơm, anh ta thì như

một vị khách quý, tìm một chỗ ngồi gần cửa sổ, đợi Bạch Nhạn chạy tới
chạy lui mua này mua nọ cho anh ta. Có điều anh ta cũng không kén ăn,
Bạch Nhạn mua gì anh cũng khen ngon.

Bạch Nhạn còn mua cho anh ta một chai bia, buổi chiều anh không đi

làm, uống chút bia cũng không sao.

- Bây giờ tôi còn nợ anh không? - Bạch Nhạn hỏi đùa.

Lãnh Phong nói:

- Nhưng bây giờ tôi lại nợ em? Như vậy đi, chủ nhật từ Viện Điều

dưỡng trở về, tôi mời em ăn món Nhật.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.