- Anh Lãnh, xe… không nổ… - Cô ngoái lại, sắp khóc đến nơi.
- Thử lại lần nữa. - Giọng Lãnh Phong rất nhỏ, như đã ngủ lịm đi.
Bạch Nhạn hít sâu rồi lại hít sâu, cô thu hết dũng khí rồi lại nổ máy,
chiếc xe bỗng lao vọt về phía trước. “Á…”, cô hoảng hốt kêu toáng lên.
Một nét cười hiện ra bên khóe miệng Lãnh Phong.
Đầu tiên xe chạy với tốc độ ốc sên, rồi đến tốc độ của lừa, dần dần Bạch
Nhạn tìm được một chút cảm giác, nhưng chỉ cần có một chiếc xe hiện lên
trong kính chiếu hậu là cô lại căng thẳng tới mức cả người cứng đờ, chân
run lẩy bẩy.
Cảm giác như cả một thế kỷ đã trôi qua, cuối cùng cô cũng thấy được
trạm thu phí Tân Giang. Đầu xe ngoặt vào gần cửa thu phí rồi dừng lại,
Bạch Nhạn mặt trắng bệch như tờ giấy, ngồi chết lặng trên ghế. Nhân viên
thu phí nói chuyện với cô, cô cũng không trả lời, đôi môi run rẩy.
Những chiếc xe đợi nộp phí ở phía sau sốt ruột nhấn còi, Lãnh Phong
tỉnh lại, xuống xe đi tới phía ghế lái rồi mở cửa xe ra:
- Để tôi lái.
- Tên khốn kiếp này, anh chết quách đi! - Bạch Nhạn bỗng ôm lấy vô
lăng khóc òa lên.
- Rồi rồi, anh là tên khốn khiếp, anh không ra gì. - Lãnh Phong cười, áy
náy cười với nhân viên thu phí, nhấc Bạch Nhạn sang ghế phụ lái rồi lên
xe, nộp tiền, sau đó lái xe sang chỗ đỗ xe ở bên ngoài.
Bạch Nhạn vẫn đang khóc.
- Được rồi, được rồi! - Lãnh Phong khẽ ôm và vỗ vào lưng cô, không
nhịn được cười - Mọi việc qua rồi.