HOA HỒNG GIẤY - Trang 417

- Nếu vừa rồi xảy ra tai nạn thì làm thế nào? Lần cuối cùng tôi sờ vào xe

là cách đây những hai năm - Bạch Nhạn thút thít lườm Lãnh Phong.

- Chúng ta đâu có gặp tai nạn? Bạch Nhạn, có những chuyện em cho

rằng không làm nổi, thực ra là em không chỉ làm được, mà còn có thể làm
rất tốt. - Lãnh Phong lau nước mắt đọng ở khóe mắt cô, dịu dàng nói.

- Đó… chỉ là ăn may thôi. - Bạch Nhạn đốp lại.

- Cho dù là ăn may, tôi cũng muốn thử một lần. - Lãnh Phong nở một nụ

cười kiên quyết.

Bạch Nhạn chẳng thấy chuyện này buồn cười chút nào, dù cho Lãnh

Phong xin lỗi chân thành đến mấy, an ủi dịu dàng đến mấy, có chết cô cũng
không ngồi vào xe của anh ta nữa.

Ở ngoại ô, cô kiên quyết đòi xuống xe, đứng bên vệ đường đợi xe buýt

vào thành phố.

Hồi đó học lái xe là vì không chịu nổi sự kích động của Liễu Tinh và

một đám bạn đồng nghiệp, nói cái gì mà đông người đăng ký học thì được
giảm giá. Không có trâu bắt chó đi cày, cô bị lôi cổ đi, rồi cũng lấy được
bằng lái. Nhưng một cô y tá nhỏ nhoi thì lấy đâu ra cơ hội chạm vào xe hơi,
đến rẽ trái rẽ phải cô còn chẳng rành.

Sếp Khang có một chiếc xe, phần lớn thời gian là khóa trong nhà xe, đi

làm hay tan làm đều có Giản Đơn dùng xe riêng đưa đón. Viên chức bình
thường mấy nhà đủ tiền nuôi xe, tư duy của Bạch Nhạn vẫn đang dừng ở
khuôn mẫu này, cô chưa từng nghĩ tới việc lôi chiếc xe đó ra đi.

Cô rất ghét cách cưỡng ép ngang ngược của Lãnh Phong. Người khác

có thể không hiểu tiềm năng của mình, nhưng Bạch Nhạn hiểu mình rất rõ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.