Ngoài ba chữ này, anh thật sự không biết phải nói gì. Bạch Nhạn chửi
không sai, tất cả đều là lỗi của anh.
Anh chẳng có mặt mũi nào để nói lời sám hối, anh cũng hận những hành
động mà mình đã làm, nhưng... làm thì đã làm rồi, quả đắng này chỉ có thể
cố nuốt mà thôi.
Anh không ngờ Y Đồng Đồng sẽ dùng cách này để trả đũa anh. Không
thể không thừa nhận, đàn bà một khi đã trả đũa thì rất đáng sợ. Anh càng
không ngờ được, đối với Bạch Nhạn, Liễu Tinh lại quan trọng đến thế. Lúc
đối diện với những nỗi uất ức của chính mình, cô chỉ cười trừ cho qua,
chưa từng rơi nước mắt trước mặt anh. Câu nói nặng nhất chỉ là “sếp bắt
nạt em”. Mà hôm nay cô chỉ mặt gọi tên, gào thét nói “Khang Kiếm, tôi
hận anh!”
Anh nghe mà tim muốn ngừng đập, hồn lìa khỏi xác, bản thân trống
rỗng, trước mắt mơ hồ. Anh quên mất chuyện vừa nãy anh đã phát điên lên
vì ghen với người đàn ông lạnh lùng kia, anh không màng tới nỗi hổ thẹn
trong lòng, anh không nghĩ tới lòng tự trọng, không muốn biện bạch, anh
chỉ biết, bất luận thế nào anh cũng phải ôm chặt lấy Bạch Nhạn.
Hai người cãi nhau rất to, trời lại chưa tối hẳn, người dân sống trong
tiểu khu đứng trên ban công may mắn được mục kích toàn bộ quá trình đôi
vợ chồng son cãi nhau. Có hai bà lão lúc thường hay dắt chó đi dạo cùng
với bà Lý Tâm Hà vừa xem vừa cảm thán: đánh là thương, mắng là yêu, bà
xem, vừa mới khóc lóc ầm ĩ thế mà giờ đã ôm chặt lấy nhau rồi.
Phải nói là công phu mồm mép của Bạch Nhạn không hề kém cỏi,
nhưng nổi giận lôi đình với một người từ đầu tới cuối cứ câm như hến thì
cũng chỉ là độc thoại, cô gào lên mấy câu, cảm thấy sức cùng lực kiệt, bỗng
thấy dù nói gì đi nữa cũng chẳng còn ý nghĩa. Nhưng trong lòng cô, đối với
Khang Kiếm, ngoài sự thất vọng ra, còn có thêm sự khinh thường.