- Chuyện còn chưa rõ ràng, cô không được đi. – Bà Lý Tâm Hà vừa dứt
lời, thím Ngô đã lập tức chặn ở cầu thang.
- Mẹ đúng là quá đáng. – Khang Kiếm không nhìn được nữa. – Bình
thường chuyện gì con cũng nghĩ cho mẹ, nhưng chuyện này con không
muốn nhân nhượng mẹ nữa. Như vậy đi, Lệ Lệ khỏi bệnh thì mẹ và thím
Ngô về tỉnh đi. Nếu không cái nhà này chẳng bao giờ được yên.
- Con... con đuổi mẹ đi ư? – Bà Lý Tâm Hà trợn mắt không dám tin vào
tai mình, nước mắt không kìm được trào ra.
- Kiếm Kiếm, mau xin lỗi mẹ con đi. – Thím Ngô vội đi tới xoa lưng
cho bà Lý Tâm Hà – Con như vậy sẽ làm mẹ con tức chết đấy.
Khang Kiếm làm mặt lạnh tanh, không nói không rằng kéo Bạch Nhạn
dậy, đi thẳng lên lầu không ngoái đầu lại.
Bà Lý Tâm Hà vớ một tách trà trên bàn ném “choang” xuống đất, khóc
rống lên:
- Kiếm Kiếm, con bị con ranh đó bỏ bùa mê thuốc lú, không phân biệt
được trắng đen rồi. Ông trời ơi, số tôi đúng là số khổ mà, đứa con trai duy
nhất lại đối xử với tôi thế này đây.
- Tâm Hà, đừng tức giận, lát nữa tôi đi khuyên Khang Kiếm. – Thím
Ngô cũng tức đến nỗi ngực phập phồng.
Khang Kiếm mặt mày sa sầm, bước từng bậc lên cầu thang, sập cửa
đánh “rầm”.
Dưới nhà lại vang lên tiếng đồ đạc đổ vỡ và tiếng kêu khóc chói tai của
bà Lý Tâm Hà.
Khang Kiếm buồn bực nhắm mắt lại.