HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 200

“Một người đàn ông lịch sự không bao giờ hối thúc bạn gái của mình,

chút phép tắc ấy tôi vẫn hiểu.” Ý cười đã hiện lên khóe môi anh tự bao giờ.

“Nhưng mà… bây giờ trời sáng mất rồi.”

“Ừm, em khiến tôi phải chờ hơi lâu, nhưng không sao, vì em, tôi sẵn

lòng.” Khi nói câu này, đôi mắt anh nhìn thẳng vào cô, giọng nói có vài
phần trang trọng. Tựa như một người từng vượt qua ngàn núi trăm sông, dù
cho có mỏi mệt muôn phần, nhưng lòng tin vẫn không thay đổi.

Ồ, người này vừa gặp được người đẹp thì nói chuyện cũng khó hiểu hơn

nhiều, “Có cần tôi tỏ ra cảm động không?”

“Không cần nhiều đâu, ôm một chút là được rồi.” Anh dang tay bước lại

gần cô.

“Xin hãy giữ khoảng cách.” Cô đưa tay ngăn anh lại, “Được thôi, Tổng

giám đốc Bùi, trêu đùa quá trớn thì không còn là trêu đùa nữa, mà thành
quấy rối rồi. Anh uống say, đứng gác cửa miễn phí hộ tôi một đêm, tôi rất
biết ơn, lát nữa sẽ trả tiền boa cho anh. Còn giờ thì phiền anh quay người,
trước khi trời sáng hẳn, tranh thủ rời khỏi đây đi thôi. Đồng nghiệp của tôi
đều ở tầng này, nếu để bọn họ nhìn thấy anh, tôi cũng không có nghĩa vụ
bào chữa cho anh đâu.”

Bùi Địch Thanh nhún vai: “Vậy đã sao, cùng lắm thì họ cho rằng tôi chỉ

là một người đàn ông bình thường, gặp được một cô bé xinh đẹp thì đi
không nổi nữa mà thôi.”

“Sau đó thì thế nào?” Cô từ từ híp mắt. Đúng là phải nhìn người thanh

niên tuấn kiệt này bằng cặp mắt khác xưa, lại dám đùa ác như vậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.