HOA HỒNG KÝ ỨC - Trang 225

giấu. Anh ta cũng không ra ngoài chào khách mà ngồi dính vào bàn, vừa
uống rượu với ông Quan Ẩn Đạt, vừa trêu trọc Trì Linh Đồng.

Trì Linh Đồng thực sự kém cỏi trong khoản ăn lẩu, vừa uống vài ngụm

canh gà, gắp được mấy đũa thức ăn đã làm bỏng miệng, cô cũng không dám
nói ra, chỉ bảo là nóng quá, muốn ra ngoài mua chút nước lạnh để uống. Cô
nhớ là ở cạnh Mỹ Thực Phủ có một quán kem.

“Để tôi đi cho!” Tiêu Tử Hoàn đứng lên, xung phong nhận trách nhiệm.

“Không cần đâu, tôi ăn no quá, đi bộ một chút cho tiêu cơm.” Cô mỉm

cười với ông Quan Ẩn Đạt, “Cháu sẽ về ngay ạ.”

Ra khỏi phòng, cô ôm miệng, há mồm ra khỏi cổng của Mỹ Thực Phủ,

ngây người giữa bóng đêm. Ông Quan Ẩn Đạt rất tốt, tốt tới mức cô không
thể ghét nổi, nhưng nếu ông định thay thế vị trí của ông Trì Minh Chi, lòng
cô vẫn cảm thấy hơi lạ lùng. Cảm giác này không thể diễn tả bằng lời, cô
đành giấu kín trong lòng. Ai cũng có quyền theo đuổi hạnh phúc, ông Trì
Minh Chi đã phạm sai lầm, bà Đàm Trân không cần phải giữ mình vì ông,
nếu gặp một người yêu thương trân trọng bà, bà nên đáp lại. Chỉ là Trì Linh
Đồng nhắm mắt, gia đình yên ấm khi xưa giờ đã tan thành tro bụi, không
vương lại chút dấu vết nào. Ông Trì Minh Chi có gia đình, bà Đàm Trân
cũng có gia đình, còn cô thì sao? Trì Linh Đồng hít đầy một hơi gió biển,
mở mắt, cúi đầu bước về phía quán kem.

“Linh Đồng?” Một giọng nói vừa vui sướng vừa pha chút không chắc

chắn vang lên từ đằng sau.

Giọng nói này không hề xa lạ, cô run lên, cắn chặt môi, quay đầu lại, vẻ

mặt lễ độ như thường. “Tổng giám đốc Bùi, khéo quá, anh cũng tới đây ăn
lẩu sao?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.